Ads
Thì ra chán ghét một người, không phải, là một thú
nhân, có thể có lý do như vậy.
Y Na chưa bao giờ nghĩ tới con gái nhà mình có bệnh
thích sạch, có lẽ là lâu dài bồi dưỡng thói quen tắm rửa, cho nên đặc biệt mẫn
cảm với thú nhân có mùi.
Nàng đưa đầu ngửi ngửi Tử Hổ, trên người hắn cũng có
mùi, mùi cỏ xanh nhiều năm không lùi. Không biết người vượn kia có mùi gì đây,
có cơ hội phải tìm hiểu mới được.
Tuy rằng Y Na đã dạy con có chuyện phải nói thẳng,
không cần rống. Nhưng nàng nhưng không có nói cho con, mắng người phải mắng
thẳng a.
Lúc bị người vượn bám dính làm cho bực tức, A Tỷ rốt
cục điên cuồng hét lên: “Trên người ngươi mùi quá nặng, cách xa ta một chút.”
Người vượn rơi vào bi kịch, hắn cúi đầu ngửi ngửi
mình, sau đó ư ử một tiếng chạy vội.
Y Na than nhẹ, con gái mình cứ như vậy tổn thương tâm
một người nam nhân.
Vốn tưởng rằng, người vượn sẽ không đến nữa, nhưng
không được vài ngày, tên kia xuất hiện cùng mấy nhánh hoa khô trên người, còn
mang đến một con động vật.
Hắn đứng ở nơi đó vừa cầm lấy con mồi cực đại đưa cho
A Tỷ vừa kéo kéo miệng.
Y Na xem ra, hình như hắn đang cười.
Nhưng, đứa con rể này sao chỉ biết dụng tâm với A Tỷ
thôi, mà không biết hiếu kính cha mẹ vợ sao?
Điểm ấy Y Na rất không cao hứng, nàng cố ý khó xử hắn,
vì thế kéo A Tỷ về, đá con mồi của hắn trở về.
Từ chối nhận con mồi là chuyện rất lớn, thú nhân hẳn
là tức giận mới đúng. Nhưng hắn không có tức giận, tiếp tục đưa con mồi đến.
Không thông minh chút nào, sao chỉ biết đưa con mồi
cho vợ mà không biết đưa cho mẹ vợ?
Đang rối rắm, A Tỷ lại nhận lấy con mồi, đưa cho Y Na.
Y Na nhíu mày, con gái thật sự là nuôi không uổng phí.
Nàng dùng đao xương đem chặt chân động tay, sau đó đặt lên bếp lửa nướng.
Người vượn không đi, ra mòi là muốn chờ cơm, hoặc là
chờ A Tỷ chia thịt cho hắn?
Nhưng mà A Tỷ mới không dư hơi như vậy đâu, tưởng đưa
một chút đồ ăn là sẽ có tình yêu hướng tới ngươi sao?
Nhưng mà, nàng thất vọng rồi.
Bởi vì nướng thịt xong, A Tỷ chia cho mọi người, sau
đó lấy một khối tối thịt nhỏ xíu ném cho người vượn. Tuy rằng khối thịt kia cực
kỳ không ngon, người vượn vẫn thật cao hứng tiếp nhận, sau đó nhảy loạn gầm rú
chung quanh.
Y Na co rút khóe miệng nói: “Con muốn gả hắn sao A
Tỷ?”
A Tỷ nói: “Mùi cây cỏ rất khó tẩy.”
Đây là đang nói hắn rất dụng tâm sao?
Y Na nói: “Dễ dàng đi cùng hắn, hắn sẽ không quý trọng
con.” Tuy nàng lo lắng con gái biến thành gái già, nhưng càng lo lắng sợ nó rời
khỏi.
A Tỷ nói: “Trước để cho hắn đi theo đi!”
Liền một câu này quyết định cả đời người vượn, hắn
không đi cùng đám thú nhân khác mà là cô đơn đi theo phục vụ nhà Tử Hổ. Bắt
được con mồi cũng chia cho bọn họ, da thú cho cho bọn họ, ngay cả lúc đói khát
nhất cũng là như thế.
Bởi vì bọn họ có ba lao động đi săn, cho nên tình
huống tốt hơn người khác rất nhiều.
Thế cho nên lúc quay lại núi, bọn họ vẫn còn chút thịt
đông.
Một mùa đông này A Tỷ đều trong trạng thái là bị theo
đuổi, chờ tất cả mọi người lên đường trở về núi, người vượn cũng đi theo. Thầm
khen trí tuệ của con gái, quả nhiên rất có tác phong của phụ nữ hiện đại.
Y Na vốn tưởng rằng Tử Hổ sẽ đuổi đi hắn, nhưng mà đợi
vài ngày cũng không nhúc nhích.
Xem ra thú nhân sẽ theo đuổi nữ thú nhân, nhưng mà A
Tỷ hơi khó theo đuổi hơn người khác một chút mà thôi.
Tới trên núi, Tử Hổ cho phép người vượn ở ngoài tường
rào, nhưng là chỉ cần hắn đi quá tường rào sẽ bị công kích. Vì thế người vượn
phát huy sở trường của hắn, trèo cây.
Hắn thường ngồi ở trên đỉnh tường rào rống với A Tỷ,
cũng không biết rống cái gì.
Bình thường còn may, nhưng nếu A Tỷ nghe phiền sẽ biến
thành hình thú, xông lên —— cắn!
Người vượn rất thích nói chuyện (rống) với A Tỷ, hắn
trở thành thú nhân đầu tiên bị bệnh viêm khí quản.
Một ngày nào đó, Tử Hổ đột nhiên lại không hề đụng Y
Na, Y Na quát to một tiếng ở trong lòng, xong rồi! Không biết khi nào, nàng lại
mang thai.
Sức sinh sản như vậy, tốc độ nhanh như vậy, có lẽ nàng
có thể sinh ra vô số thú nhân. Tốc độ này, thật sự là đáng sợ, cơ hồ là không
có kì nghỉ ngơi!
A Tỷ đại khái cũng biết Y Na không đúng, vào một ngày
nọ nó cùng người vượn đi ra ngoài hẹn ước. Bọn họ hẹn ước dĩ nhiên là trận đấu
săn thú vật, kết quả lúc Y Na nhìn đến hai người tha con mồi về, nàng bắt đầu
lo lắng con mồi trên núi này có thể bị hai người bắt sạch hay không.
Tới giữa trưa, hai đứa mệt đến nỗi vừa đi vừa thở.
Y Na đếm đếm, A Tỷ tha trở về bốn con, mà người vượn
là năm con.
Kết quả cuối cùng, người vượn thắng.
Người vượn biết tin tức này liền nhảy vòng vòng gầm
rú.
Trong lòng Y Na có dự cảm không tốt. Nàng nhớ rõ chưa
từng đã dạy con gái thách đấu, làm sao A Tỷ lại biết chứ?
Nhưng A Tỷ rất bình tĩnh, nàng đi lên tung cho người
vượn đang điên cuồng một cú đấm làm hắn hôn mê, sau đó mình ghé vào nơi nào đó
đi ngủ.
Y Na gật gật đầu, xem ra mình không cần lo lắng cho
con gái.
Một ngày nọ, A Tỷ cùng người vượn biến mất.
Y Na đau lòng, nàng nhìn Tử Hổ, hy vọng hắn biết chỗ
con gái.
Tử Hổ gầm nhẹ, không có biện pháp dẫn theo Y Na đi.
Nàng không nghĩ tới hắn thực biết, nhưng mà ngẫm lại
cũng đúng, nếu con ở chung quanh, như vậy con gái hẳn là sẽ không đi quá xa. Dù
sao, trong hai đứa, chân chính quyết định là A Tỷ.
Lại là sườn núi, nhưng mà cách chỗ Văn Hổ rất xa.
Tử Hổ chiếm là chỗ núi cao nhất, cho nên có thể nhìn
đến bọn họ.
Chổ Văn Hổ ở vốn có một thú nhân, nếu không đoán sai
hẳn là hắn đuổi người ta đi sau đó chiếm chỗ.
Bây giờ nàng hiểu được ý nghĩ của thú nhân cường đại,
bọn họ có thể dùng sự cường đại của mình lựa chọn chỗ ở. Nơi đó có thể cách
người thân của mình rất gần. Tuy rằng không thể đi lại giống như nhân loại,
nhưng là cha mẹ có thể không cần quá lo lắng, con cái cũng sẽ không ỷ lại!
Y Na tự hào nhìn hai con dưới chân núi, cảm giác rất
nhanh Tử Hổ cùng nàng đã có thể con cháu đầy đàn.
Nếu nói là đây là một loại hạnh phúc, vậy loại hạnh
phúc này thật là có chút khác người a!
Sau khi Y Na trở về liền bắt đầu tính toán làm đồ dùng
cho mấy đứa con tương lại, lúc này đây nàng có kinh nghiệm, nhất định sẽ không
bỏ lỡ cái gì.
Lần trước, bởi vì nàng không nghĩ bọn họ lớn quá
nhanh, cho nên chưa kịp dạy dỗ hai nhóc đã bay ra ngoài. Bây giờ, nàng muốn bắt
kịp thời gian.
Tử Hổ cũng vậy, hắn cũng thường mang đến cho Y Na đủ
loại kinh hỉ!
Hắn học được cách làm mũi tên, có thể từ xa bắn con
mồi. Thậm chí còn học được làm ruộng!
Tiếp theo, hắn học cách ẵm con, bởi vì lần này bọn họ
sinh hai cô con gái, hơn nữa là bé gái nhân loại.
Y Na rốt cục thỏa mãn cơn nghiện làm mẹ, thay tả giặt
tả cho con, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Lần này Tử Hổ hình như không ngờ, bởi vì là con gái sẽ
không có chuyện cho hắn làm. Tổng không thể mang theo hai bé gái hình người đi
săn a!
Y Na lại cho rằng có thể huấn luyện các bé, có thể lợi
hại giống như A Tỷ vậy.
Hai nhóc lớn rất nhanh, nhưng cũng không thể biến
thành hình thú, cũng không có quá yêu thích ăn thịt, cảm thấy hứng thú với bánh
bột bắp của Y Na hơn.
Y Na rơi lệ cho rằng, nàng rốt cục có hai đứa con
giống người cố hương quê mình.
Hai bé giống như nhân loại có mái tóc thật dài, bộ dáng
có chút giống như Y Na. Điểm ấy Tử Hổ rất thưởng thức, có lúc liền nhìn các bé
nói: “Ánh mắt giống như nàng.”
Y Na nhìn một đôi mắt cọp của hắn nói: “Nếu giống như
chàng liền hỏng rồi.” Lại nói tiếp, ánh mắt của A Tỷ cũng không giống Tử Hổ,
chỉ có Văn Hổ giống.
Các bé rất nhanh tới bộ dáng trẻ con năm sáu tuổi, Y
Na ngứa tâm muốn cùng các bé đi dạo phố, bởi vì trước kia còn có giấc mộng,
muốn mang theo con gái xinh đẹp đi trên đường phố, hiệu quả hình ảnh nhất định
rất tốt. Nhưng thời đại này không có đường phố, mà rừng rậm nguy hiểm thì có.
Tử Hổ cũng không muốn mang các bé đi, bởi vì nữ thú
nhân không cần đi săn.
Nhưng Y Na lại muốn cho các bé nhìn một chút, dù sao
sống tại thế giới này, nếu không thể đi dạo phố thì hiểu biết một chút hoàn
cảnh sống của mình cũng tốt.
Nào biết hai tiểu cô nương không sợ đối mặt với con
mồi, nhìn các bé hấp tấp đuổi theo, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Y Na giữ chặt hai nhóc, nàng bất đắc dĩ nói với Tử Hổ:
“Dù sao cũng là con gái chàng, hoàn toàn kế thừa tính cách muốn truy đuổi động
vật rồi.”
Vốn tưởng rằng các bé là phiên bản của mình, không
nghĩ tới là vẫn có bóng dáng của Tử Hổ, giấc mộng hoàn toàn bị tiêu diệt.
Cả nhà du ngoạn, dù sao rừng rậm đã hoàn toàn bị Tử Hổ
dọn dẹp, ngay cả bầy sói đều rất ít xuất hiện.
Không biết sao lúc đi tới sườn núi, hai tiểu cô nương
nhìn thấy một nhà phía dưới đột nhiên hỏi Y Na: “Có người, là anh trai sao?”
Y Na gật gật đầu nói: “Đúng vậy, một nhà anh trai rất
hạnh phúc.” Mấy đứa con nhà Văn Hổ đã trưởng thành, nhưng mà hình như chậm hơn
Văn Hổ lúc trước một chút, đều vẫn chưa rời đi.
Tử Hổ đứng ở bên cạnh, rống lớn một tiếng với phía
dưới.
Hắn đây là đang chào hỏi đi!
Chỉ chốc lát sau, phía dưới cũng truyền đến tiếng
rống. Là thanh âm của Văn Hổ, trong đó còn mang theo hai thanh âm rất non nớt,
là các con của hắn đi!
Thú nhân thật sự là kỳ quái a, rõ ràng là thân người
lại phải chia lìa.
Nhưng mà, sống chung giống nhân loại cũng có chỗ không
tốt. Tỷ như con cái rất ỷ lại cha mẹ, tới cuối cùng yếu đuối không làm được cái
gì.
Thú nhân lại không như thế, bọn họ theo cha mẹ học
tập, sau khi thành niên tự động rời khỏi. Cho dù bọn họ muốn ở lại, người cha
cũng sẽ mạnh mẽ đuổi đi.
Xa xa nhìn thấy một nhà con trai, Y Na lại nghĩ tới
con gái, năn nỉ Tử Hổ một lát, hắn lại mang theo ba người bọn họ đi đến hướng
nhà A Tỷ.
A Tỷ hình như cũng làm mẹ, nhưng mà là chuyện gần đây.
Cho nên bọn họ đứng ở trên sườn núi cũng không có nhìn đến A Tỷ, mà thấy người
vượn đang vội vàng ra vào làm cái gì đó.
Tuy cách xa, nhưng Y Na có thể thấy, hắn đang phơi thứ
gì linh tinh. Xem ra, A Tỷ cũng sinh con gái, hơn nữa là phải dùng da thú quấn
em bé.
Thú nhân có thể di truyền cách hai thế hệ không, nếu
không, vì sao cháu gái của nàng giống nàng, mà con gái của nàng lại mạnh mẽ
giống nữ thú nhân?
Ý tưởng nãy nàng vĩnh viễn không được chứng thật, bất
quá hai nhà tựa hồ đều rất hạnh phúc!
Y Na dựa ở trong lồng ngực Từ Hổ, cười nói: “Thật tốt
quá, các con đều bình an.”
Từ Hổ hôn trán nàng một cái, sau đó dùng tươi cười đã
quen thuộc, mỉm cười.
Y Na nhìn con gái cùng chồng, tuy rằng nàng từng mất
đi rất nhiều, nhưng hiện tại cũng hạnh phúc. Hơn nữa, hạnh phúc này vẫn sẽ tiếp
tục. Ôm lấy hai cô con gái, chỉ cảm thấy tương lai là một mảnh tốt đẹp!