Ads
Y Na hết chỗ nói rồi, hai người kia thẳng đến chủ đề,
nàng đành phải mang theo da thú chạy ra ngoài.
Còn có nhân loại vừa đốt lửa vừa nói chuyện phiếm,
nàng không nghĩ làm cho người ta nhìn đến mình trốn đi ra như vậy, đành phải
chạy tới sau nhà gỗ.
Nàng cảm giác mình có chút bi thương, liền giống như
giữ cửa canh gác cho người khác.
Nhưng mà, đêm nay thật sự còn gian nan hơn canh gác a!
Trong phòng, thanh âm kia kêu gọi một tình cảm mãnh liệt nhộn nhạo, Y Na nghe
được, trong lòng bất ổn, muốn nghe lại không muốn nghe, không muốn nghe lại
muốn nghe.
Nàng đã trải da thú trên mặt đất, không ngừng rối rắm,
che lổ tai, buông ra lại đỏ mặt. Nhưng mà nàng rất nhớ Tử Hổ, muốn hắn ôm mình
như vậy, bây giờ tâm tình rất tịch mịch, rất bất lực.
Tình cảm trong phòng càng mãnh liệt thì trong lòng
nàng càng khổ sở, thẳng đến bên trong đã xong, nàng đã nằm ngủ ở bên ngoài.
Tỉnh lại, phát hiện mình ở trong phòng, Vân Thụ nằm ở
bên người nàng, nữ nô nằm ở bên kia của hắn.
Quả nhiên, sau một đêm, địa vị nữ nô kia đã bằng nàng.
Bằng hữu vẫn không thể hơn thê tử, Y Na nghĩ như vậy.
Nếu quyết định phải đi, Y Na liền bắt đầu bí mật dạy
thuật vật lộn cho Vân Thụ.
Khi hắn học tương đối rành rẽ, vết thương của nàng đã
chậm rãi khỏi hẳn.
Sau đó, nàng nhờ Vân Thụ vẽ bản đồ.
Vân Thụ giải thích cặn kẽ hướng đi cho nàng, hơn nữa
ngay cả trên đường có cái gì nguy hiểm đều giải thích cho nàng nghe.
Y Na cảm ơn hắn, sau đó lại lấy một chút hạt mầm rất
giống như hạt tiểu mạch bỏ vào bao da thú, lại đóng gói da thú cùng bột bắp
mang đi.
Tuy rằng cầm theo cung tên, nàng vẫn sợ mình bắt không
được con mồi, cho nên mang theo không ít thức ăn.
Theo Vân Thụ nói, từ nơi này đi qua núi thú đại khái
có hơn mười ngày, cái gì cũng phải mang theo một ít.
Vân Thụ có chút không nỡ, nhưng là Y Na muốn đi hắn
cũng ngăn không được.
Vì thế vào một buổi tối, Y Na được Vân Thụ đưa ra
ngoài thôn.
Nàng là lần đầu tiên một mình chạy đi trong núi rừng
mờ mịt, nhưng trong lòng một chút cũng không sợ hãi tịch mịch, mà còn có chút
kích động, bởi vì nàng đang đi tìm Tử Hổ.
Còn may, thú nhân cuối cùng sẽ trở lại địa bàn của
mình, nàng tìm tới hẳn là sẽ không bỏ lỡ.
Nhưng hy vọng là, sẽ không phải nhìn đến hắn có đôi có
cặp, nếu không nàng thật không hiểu mình sẽ làm ra chuyện gì.
Dựa theo Vân Thụ nói, ban đêm ít mãnh thú, cho nên
thích hợp chạy đi. Nàng đi một hơi, không có cảm giác mệt mỏi.
Xem ra, cuộc sống ở thời đại này, thân thể nàng rõ
ràng mạnh hơn trước rất nhiều. Thẳng đến ánh mặt trời tỏa sáng, nàng mới tìm
cái cây trèo lên nghỉ ngơi.
Trải da thú, ăn một ít bắp nàng mới chuẩn bị ngủ.
Nhưng bởi vì chỉ có một mình nên nàng không dám ngủ
sâu, tới buổi chiều liền tỉnh lại. Vội vả chạy đi, nàng thấy chung quanh đều là
động vật ăn cỏ vô hại, liền nhảy xuống cây tiếp tục chạy về hướng núi thú.
Vừa đi vừa ăn bột bắp, sau đó tìm nước trong ao uống.
Lúc này đã không thể chú ý nhiều thứ, Tử Hổ không ở
cạnh, nàng chỉ có thể tự mình kiên cường lên.
Nhưng trong lòng muốn kiên cường, nàng lại vừa đi vừa
ủy khuất lên. Tử Hổ đến tột cùng ở nơi nào? Là ở cùng nữ thú nhân, hay là đang
lo lắng cho nàng!
Nàng hy vọng là vế sau, nhưng không có một chút tự
tin.
Nàng đi suốt ba ngày, trong ba ngày này nàng vượt qua
một con sông nhỏ, đi qua hai tòa núi lớn.
Giầy da thú đã rách, nàng lại cắt lấy hai mảnh từ tấm
da thú lớn trùm chân lại tiếp tục đi.
Phía dưới là một mảnh bình nguyên, xa xa nàng thậm chí
có thể nhìn đến núi thú.
Buổi sáng nàng lại trèo lên cây nghỉ ngơi, nhưng liền
cảm giác bên người dường như có cái gì đang nhìn chăm chú vào mình.
Y Na vội vàng tựa mình vào thân cây, tay cầm đao xương
cảnh giới, đột nhiên trên cây nhảy xuống một con quái vật lớn, hắn véo một
tiếng dừng ở trước mắt Y Na, nói: “Đây không phải nhân loại ta đổi đi sao?”
Tinh tinh!
Tinh tinh xám trắng!
Nếu trí nhớ nàng không tồi, vị này chính là con tinh
tinh vừa bắt được mình ở thế giới này liền bán mình đi!
Nàng theo bản năng muốn chạy, nhưng phát giác tốc độ
của hắn nhanh như gió thổi, mình dường như trốn không thoát. Vì thế nói: “Ngươi
còn muốn bắt ta đi bán sao?”
Tinh tinh cười nói: “Thời kì này hiếm khi có thể đụng
tới giống cái, không bằng làm phối ngẫu của ta đi!”
Y Na nói: “Ta đã có phối ngẫu.”
Tinh tinh nói: “Nữ nhân có thể đổi phối ngẫu mọi lúc,
tuy rằng ta không mạnh hơn Tử Hổ, nhưng năng lực giao phối rất mạnh. Trước đây,
ta đã làm cho ba nữ nô có con.”
Y Na không nói gì, cái này cũng có thể khoe sao? Nữ nô
có con thì có ích lợi gì, hắn còn không phải vỗ mông chạy lấy người, nam thú
nhân khác sẽ giết chết đứa con đó, sau đó giành lấy nữ nô. Số tốt có thể trở
thành phối ngẫu của hắn, số không tốt sẽ mang thai, sau đó bị thú nhân khác
giết chết con mình.
“Đi tìm nữ thú nhân làm phối ngẫu cho
ngươi đi!” Y Na dấu đao ở sau người, chỉ chờ hắn lộn xộn liền động đao chém
người.
“Thời kì này rất khó đụng tới giống
cái, trước mắt chỉ có một mình ngươi, nơi này là địa bàn của ta, đến đây đi!”
Nói xong vươn hai tay thật dài muốn ôm Y Na.
Y Na đột nhiên ra tay, nàng nhắm đao xương không phải
ngay tay mà là chân. Chỉ cần chân hắn bị thương sẽ không thể đuổi theo nàng!
Tinh tinh không nghĩ tới nàng sẽ ra tay, chờ phản ứng
kịp trên đùi đã phun ra rất nhiều máu.
Y Na thừa cơ hội này nhảy xuống cây liền chạy, ngay cả
đầu cũng không quay lại.
Nhưng nàng cảm cảm thấy, con tinh tinh kia đuổi theo
nàng, hơn nữa là đuổi phía trên đỉnh đầu.
Nàng liền buồn bực, lúc này mới nhớ tới, tinh tinh
không chỉ dựa vào chân, còn có cánh tay.
Xem ra chỉ có mau chóng chạy đến nơi không có cây, như
vậy hắn cũng chỉ có thể đi bằng chân thôi. Y Na đột nhiên nhớ đến bột bắp trong
bao da thú.
Nàng bốc một nắm ném về phía con tinh tinh, hắn theo
bản năng trốn về phía sau, Y Na liền thừa dịp này chạy tới nơi không có cây
cối.
Tinh tinh nhảy xuống đuổi, kết quả bởi vì trên đùi có
vết thương nên không thể đuổi kịp Y Na.
Một người một thú cứ như vậy chạy rất xa, Y Na chạy
hết nổi, liền đứng lại lôi đao ra nói với tinh tinh phía sau: “Ngươi dám đi lên
ta liền dám chém ngươi.”
Tinh tinh biết đao xương kia lợi hại, vì thế cũng đứng
lại ngồi xổm xuống liếm miệng vết thương của mình.
Nhưng mà, con mắt hắn lại nhìn chằm chằm mặt Y Na, chỉ
chờ nàng ngồi xuống hắn sẽ vồ lên.
Phương thức cầu yêu của thú nhân rất trực tiếp, chính
là giao phối lại giao phối, thẳng đến nhà gái chịu thua mới thôi. Y Na nhìn
thấy tinh tinh biểu diễn năng lực giữa hai chân, nhăn nhó!
Không cần, ta quyết định rồi.
Chạy đi! Nhưng bây giờ hai cái đùi đã rút gân, chỉ sợ
chạy không nổi.
Nàng an vị tại chỗ, sau đó hai tay giơ đao xương nhìn
chăm chú con tinh tinh. Tinh tinh cũng không nghĩ tới nàng cứ cầm đao như vậy,
vì thế cũng chờ tại chỗ, cứ như vậy một người một thú mắt to từng mắt nhỏ gần
nửa giờ.
Rột rột! Bụng Y Na kêu một tiếng.
Nàng đưa một tay vào trong túi da thú bốc bột bắp ăn.
Mấy ngày nay chỉ ăn thứ này, nàng cảm giác giống như mình đang giảm béo.
Tinh tinh liếm qua miệng vết thương, đột nhiên liền
trốn về phía bên trái, mặt phải có một đám động vật ăn cỏ đi tới.
Y Na không lo lắng, dù sao nàng cũng có thể nghỉ ngơi
trong chốc lát, thừa dịp tinh tinh tránh ra, nàng sẽ có thể chạy rất xa.
Bởi vì đây đã là một mảnh thảo nguyên, cho nên cũng
không sợ mất phương hướng.
Lại chạy không biết bao lâu, Y Na cho rằng mình thật
sự là chạy không nổi, đầu óc muốn hôn mê. Nàng phịch một tiếng liền ngửa mặt
nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Nhưng sợ tinh tinh đột nhiên đuổi theo nên không dám
ngủ, lổ tai cùng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.
Không biết qua bao lâu nàng khôi phục chút sức lực
ngồi dậy, nhưng đã nghe đến một mùi thịt nướng truyền đến từ xa xa.
Đã bao nhiêu ngày không có thịt, nước miếng Y Na thiếu
chút nữa chảy xuống. Đồng thời bụng lại bắt đầu gọi bậy, bởi vì bột bắp tuy có
thể đỡ đói, nhưng chạy lâu như vậy đã sớm tiêu hóa hết sạch.
Mùi càng ngày càng thơm, tiếp theo nàng thấy con tinh
tinh cầm thịt nướng đi tới, ngồi xổm xuống ở cách đó không xa, vừa ăn vừa ngoắc
nàng.
Tư tưởng của thú nhân là rất đơn thuần, bọn họ có thể
vì thức ăn bán đứng hết thảy, đến nữ nhân cũng có thể đổi lấy thịt mà!
Nhưng Y Na là người, còn là người được giáo dục. Nàng
liếc mắt con tinh tinh một cái, lại lấy ra một nắm bột bắp ăn vào.
Trong lòng lại rơi lệ đầy mặt, mình gặp tình hình này
thật đúng là đủ thê thảm.
Tinh tinh nói: “Lại đây ăn, tất cả đều là của ngươi.”
Y Na dùng sức nuốt một ngụm bột bắp nói: “Ngươi ăn
toàn bộ đi, ăn no chết ngươi.”
Tinh tinh dùng thức ăn dụ dỗ thất bại, nhưng vẫn không
bỏ cuộc. Hắn ném khối thịt ra gần Y Na, sau đó ngồi nhìn động tác của Y Na.
Y Na co rút a, nàng cũng không phải con mèo con hay
con chó con, có thể dễ dụ như vậy. Nàng bỏ bột bắp còn thừa vào trong bao da
thú, còn vài ngày đường phải chừa chút thức ăn mới được. Xoay người bước đi!
Tinh tinh thấy nàng đi, ngẩn ra, vội vàng cầm thịt
trong tay vừa ăn vừa đuổi theo.
Bởi vì có tinh tinh đuổi theo, Y Na chạy nhanh hơn rất
nhiều, vốn đường đi cần ba ngày, nàng dùng một ngày đã đi xong. Nguyên nhân rất
đơn giản, nàng không thể ngủ, bởi vì sợ tinh tinh đánh lén.
Mắt thấy núi thú không xa, nhưng Y Na đã mệt đến độ có
thể vừa đi vừa ngủ.
Hai ngày này tổng cộng tinh tinh đánh lén nàng ba
lượt, bởi vì không có ngủ sâu, cho nên nàng rất nhanh dùng đao xương bức hắn,
làm cho hắn thối lui.
Nhưng không phải kế lâu dài, nàng khó bảo đảm hôm nay
mình sẽ ngủ hay không, nếu lỡ ngủ đi, chỉ sợ nàng sẽ lâm vào tình thế bi
thương.
Lại là một ngày không ngủ, Y Na cảm giác mình đã tới
cực hạn rồi, nàng vừa đi vừa lắc đầu không cho mình ngủ, đồng thời lẩm bẩm: “Tử
Hổ, Tử Hổ…… Ta sắp chịu không nổi, ngươi mau tới đi, Tử Hổ……” Trước mắt đã
không rõ phương hướng rồi, nàng dựa vào bản năng từng bước một đi về phía
trước.
Đột nhiên, dưới chân vấp hòn đá, nàng ngã xuống.
Đồng thời, ngược lại nàng cảm thấy thoải mái. Cứ như
vậy nằm ngủ đi, nàng không sợ có bị cường bạo hay không, dù sao ngủ say như
chết nàng cũng sẽ không phát hiện hắn làm cái gì với nàng.
Nhưng tâm tình vì sao ảo não như vậy chứ? Y Na nhịn
không được, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nhưng ý thức lại càng ngày càng bay
xa.
Nàng cảm giác có người tách hai chân của nàng ra, chân
nàng đã không còn một chút sức lực có thể từ chối. Sau đó quần lót của nàng bị
kéo xuống dưới, bây giờ nàng giống miếng thịt trên thớt gỗ, muốn chặt như thế
nào thì chặt đi!