Thuần Thú Sư

Chương 60: Chương 60: Tranh thức ăn




Ads Bé cọp con vừa mọc răng đã muốn ăn thức ăn.

Tuy sữa của Y Na là món chính của các bé, nhưng các bé sẽ cướp thịt cắn ăn lúc cha mẹ ăn cơm.

Mỗi lúc này Tử Hổ cũng không hờ hững, một mình mình ăn, mà hắn sẽ biến thành cọp, đặt thịt ở trên da thú.

Hai bé cọp con cũng học bộ dáng của hắn nằm rạp trên mặt đất, sau đó vươn đầu cắn xé thịt. Nhưng răng nhỏ của các bé cắn không nổi, vì thế vừa cắn vừa nghểnh cổ.

Y Na nhịn không được liền cười ha ha, sau đó hai đứa nhóc quay đầu lại nhìn mẹ, không biết nàng đang cười cái gì.

“Ách, các con tiếp tục tiếp tục……”

Cọp con cũng không để ý nàng, quay đầu lại tiếp tục gặm.

Kết quả là, gặm xong rồi Y Na còn phải rửa miệng cho các bé, bởi vì thịt gặm không được còn chảy nước miếng làm ướt lông, muốn bao nhiêu bẩn có bấy nhiêu bẩn.

“Hai con mèo bẩn……” Y Na ai oán, nhưng Tử Hổ ở bên cạnh lại nghiêm trang nói: “Là cọp.”

Y Na cười nói: “Em biết, là cọp không phải mèo, chỉ là bộ dáng giống như mèo, đáng yêu……”

“Là cọp.” Tử Hổ lại nhắc lại một lần.

“Đã biết, là cọp.” Nàng đột nhiên chú ý tới lông cổ Tử Hổ hơi hơi hồng, ngẩn ra, hắn như vậy chẳng lẽ lại động dục?

Nghĩ nghĩ, bây giờ đúng là lúc xuân về, hắn động dục cũng là bình thường.

Nhưng, nhưng……

Hai đứa trẻ còn đang bú sữa, nàng cố hết sức cũng chỉ có thể nuôi hai đứa thôi! Hơn nữa trước kia thấy các nữ thú nhân, không đều là ôm con hình người sao? Bọn họ vẫn đang bú sữa, vậy là đã hơn một tuổi.

Đang nghĩ ngợi, Tử Hổ đã cọ lên, vì thế trong lòng nàng ôm hai đứa, bên cạnh dính sát một đứa, rất bất đắc dĩ. Vì sao cọp lại thích làm nũng vậy, nhỏ còn chưa tính, to cũng là như thế.

Chờ mấy bé con bú no đi ngủ, Tử Hổ đem các bé thả vào trong động nhỏ, sau đó nằm rạp trên mặt đất lộ cái bụng ra.

Y Na nghĩ hắn muốn phơi cái bụng, ai ngờ Tử Hổ dùng móng vuốt vỗ vỗ cái bụng mình, hướng về phía Y Na lầm bầm vài tiếng.

Nàng lập tức hiểu được, đây là muốn cho nàng nằm lên!

Trước kia bởi vì nằm ở mặt trên rất thoải mái, nàng làm nũng với Tử Hổ đòi nằm lên. Nhưng bây giờ đã làm mẹ người ta, cứ như vậy được không đây?

Nhưng Tử Hổ nhìn tha thiết, nàng đành phải co rút khóe miệng lập tức trèo lên.

Không tồi, vẫn thoải mái giống như trước đây. Y Na dùng sức cọ cọ, nghe được Tử Hổ cũng phát ra tiếng rầm rì thoải mái.

Tiếng kêu giống mèo này khiến Y Na ngứa tâm, bèn dùng miệng cắn bộ ngực hắn.

Toàn thân Tử Hổ cứng đờ, hắn đột nhiên ôm lấy Y Na, nghiêng người.

Chờ khi Y Na mở to mắt, thấy Tử Hổ không biết lúc nào đã biến thành hình người. Hai mắt hắn tràn ngập chờ mong, lại cúi đầu liếm cổ Y Na.

Đây là khêu gợi trần trụi a, trong đầu Y Na lập tức nghĩ đến tình hình hai người hoan ái trước đây, thân thể cùng tâm lý nháy mắt sinh ra cộng hưởng, liền giơ giáo đầu hàng.

Tử Hổ nhân cơ hội xâm nhập, đánh quân địch đến ngay cả sức phản kháng cũng không có mới bỏ qua. Chờ bọn họ xong việc, đương nhiên đứng dậy chỉ có Tử Hổ.

Nhìn cửa động, bốn con mắt nhỏ tròn tròn đang nhìn qua bên này, nhưng mà hình như bị dọa, tránh ở trong động không đi ra.

Y Na đỏ hết mặt, nàng không nghĩ tới sẽ làm cho cục cưng của mình xem hiện trường phim người lớn này. Làm sao bây giờ, nàng miễn cưỡng phủ thêm quần áo đi tới cửa động, giải thích: “Ách, vừa mới……” Chưa nói xong chỉ thấy hai bé cọp con đột nhiên bổ nhào vào bên người nàng, sau đó nhẹ nhàng liếm lên tay cùng chân của nàng, còn phát ra tiếng ô ô giống như khóc.

Tình hình có chút cổ quái a, chẳng lẽ lũ trẻ nghĩ rằng mình và Tử Hổ lúc nãy là đánh nhau, mà kẻ bại là nàng, cho nên đây là đang an ủi nàng sao?

Cảm động một chút, dù sao bọn nhỏ là quan tâm mẹ chúng.

Y Na bế bọn chúng lên nói: “Mẹ không có việc gì.”

Sau đó nàng thấy hai bé cọp con quay sang nhìn Tử Hổ gầm gừ, thanh âm đặc biệt có uy hiếp, không khỏi ngẩn ra, hai đứa nhóc này là muốn bảo vệ nàng. Nhưng mà hình như tìm lầm đối tượng, cha lũ trẻ vừa mới nãy cũng không phải làm chuyện thương tổn nàng.

Nàng lấy ngón tay ấn thái dương, không biết nên làm ra phản ứng gì.

Tử Hổ rất bình tĩnh, đi lên một tay xách lũ trẻ trở về động, sau đó tựa đầu vào trong lòng Y Na làm nũng.

Cái này cũng quá bá đạo đi, trước kia còn cảm thấy hắn nhất định là người cha tốt, nhưng bây giờ xem ra người cha lòng dạ hẹp hòi.

Gió xuân ấm áp, thỉnh thoảng có chim chóc bay đến trên tường rào ríu rít kêu.

Nhưng vừa qua khỏi giữa trưa, chân trời liền nổi mây đen. Y Na cảm giác là trời muốn mưa, vội vàng đem da thú đang phơi vào nhà.

Hai bé cọp con đang đùa giỡn bên ngoài, động tác các bé bây giờ đã rất nhanh nhẹn, lúc đánh nhau đôi khi sẽ va vào tường rào, hoặc vào tảng đá.

Y Na sợ các bé đau, đã dùng da thú bao lên tường rào và mấy tảng đá.

Nhưng Tử Hổ cũng không đồng ý, lúc nàng mới bao xong, đều bị hắn kéo xuống. Y Na cho rằng hắn làm như vậy là vì rèn luyện năng lực hai bé cọp con, nhưng có lúc nàng nhìn thấy trên đầu hoặc trên móng vuốt của con xuất hiện vết thương, thật sự đau lòng.

Nhưng mà hai đứa nhóc hình như không thèm để ý, liếm liếm cọ cọ, nên làm cái gì thì làm cái đó, một chút cũng không chậm trễ.

Xem ra, lũ trẻ sẽ khỏe mạnh lớn lên.

Mưa rơi ở trên đầu, nàng mới phát hiện nãy giờ mình xem con đến ngây người, vội vàng cuốn da thú cuốn chạy vào trong động, vừa chạy vừa la lớn: “Hai đứa nhóc các con mau trở lại, không thấy trời mưa sao?”

Hai đứa nhóc lần đầu tiên nhìn đến trời mưa, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nghe được mẹ kêu liền chạy vào trong động. Mà lúc này Tử Hổ lại dùng sức gầm rú, Y Na mới nhớ tới trời mưa là cơ hội săn rùa đất.

Hai bé cọp con thấy cha kêu tận trời, các bé cũng đứng ở cửa động học tập theo. Nhưng mà thanh âm non nớt nghe rất buồn cười.

Hơn nữa, lũ trẻ học gầm rú hình như còn hơi sớm, thế cho nên lúc cao nhất bị lạc giọng. Không những vậy, A Tỷ còn cúi đầu ho khan hai tiếng, xem ra là bị sặc rồi.

Y Na cảm thấy lũ trẻ rất đáng yêu, liền cúi đầu ôm các bé hôn chụt chụt hai cái lên mặt.

Hai bé cọp con hình như rất không bình tĩnh, từ trong lòng nàng giãy dụa đi ra tiếp tục học Tử Hổ gầm rú.

Chung quy vẫn là dã thú a!

Nhưng mà học tập theo Tử Hổ cũng không sai, ít nhất có thể học được bản lĩnh sinh tồn tại thế giới này.

Tử Hổ kêu trong chốc lát đã hưng phấn phóng ra tường rào, hai đứa nhóc hướng về phía bóng dáng của cha gầm rú, hình như muốn cùng đi ra ngoài.

Y Na kéo hai cái đuôi nhỏ quay về nói: “Mấy đứa trở về cho mẹ, mưa lớn như vậy đi ra ngoài sẽ bị bệnh.”

Các bé bây giờ còn chưa có nhiều sức lực, bị Y Na kéo lại liền ủ rũ đứng ở cửa động.

Y Na cảm thấy buồn cười, bắt đầu lấy thịt ra nướng, mùi thịt rất nhanh hấp dẫn hai bé cọp con. Hai nhóc quay lại, không nhìn hàng rào nữa mà là nhìn đống lửa.

Nàng nghĩ lúc Tử Hổ trở về thịt hẳn là chín, lại thấy hai đứa nhóc xuất thần xem đống lửa, không khỏi mỉm cười.

Chờ thịt chín một lớp bên ngoài, nàng dùng đao xương cắt hai miếng nhỏ, sau đó đưa cho các con dùng để luyện răng.

Hai bé cọp con vô cùng hưng phấn nhận thịt cắn xé, mà Y Na tiếp tục canh chừng thịt trên đống lửa chờ Tử Hổ trở về.

Thịt còn chưa có chín hết, Tử Hổ đã trở lại. Toàn thân hắn ướt nhẹp, miệng tha một con rùa đất trưởng thành hình như đã chết.

Cọp con nhìn thấy cha trở về, lại thấy được con mồi, không thèm để ý thịt nữa, chạy vội ra ngoài, trong miệng mấy bé gầm gừ con mồi đã chết, sau đó cắn trái cắn phải, giống như con mồi này cần các bé giết.

Xem ra thú nhân phát triển trước tiên là thú tính, nếu không vì sao lũ trẻ lại cảm thấy hứng thú với con mồi như vậy.

Tử Hổ kéo rùa đất vào trong động, sau đó biến thành hình người làm thịt.

Nhưng thật ra hắn không vội xử lý rùa đất, mà để tùy ý cho hai đứa nhóc cắn đến đầy mặt và đầu cổ là máu.

Y Na sợ dơ con, nhưng Tử Hổ cũng không cho nàng đi quấy rầy lũ nhóc.

Y Na đành phải vừa ăn trong tay thịt vừa nói: “Thịt chín cắn còn không được mà đi cắn thịt tươi, thật là!”

Tử Hổ nói: “Rất nhanh là có thể cắn rồi.”

Y Na cười nói: “Em đột nhiên nghĩ đến lúc chàng còn nhỏ cũng như thế, liền cảm thấy rất thú vị.”

Tử Hổ có chút ngượng ngùng, đúng, mặt hắn có chút ửng đỏ, ánh mắt nhìn thịt không dám đối diện với Y Na. Trải qua thời gian dài hiểu biết, Y Na cho rằng biểu tình này chính là ngượng ngùng.

Nàng cười khúc khích, không nghĩ tới Tử Hổ cũng có lúc ngượng ngùng.

Một nhà bốn miệng cuối cùng ăn xong bữa tối, Tử Hổ bắt đầu thu dọn rùa đất. Trong nháy mắt, mai rùa đất bị hắn lấy ra, sau đó ném hai bé cọp con vào bên trong.

Nơi đó thành chỗ các bé vui chơi, bởi vì Tử Hổ cố ý để vài miếng thịt nhỏ dính trong mai rùa, các bé liền nhào vào cắn cắn.

Phương pháp tốt như thế, Tử Hổ không chậm trễ việc chính, lại có thể rèn luyện kỹ thuật cho hai bé cọp con. Y Na vừa trải da thú vừa nghĩ!

Đột nhiên, nàng nghe được hai đứa nhóc phát ra tiếng kêu không giống bình thường, hình như là tiếng rên. Nàng hoảng sợ chạy đến mai rùa nhìn, chỉ thấy hai đứa nhóc giãy loạn cả lên. Cụ thể là, A Tỷ hoàn toàn đè em trai Văn Hổ xuống, dùng sức gặm cắn cái mông của em.

Mà em trai cũng không yếu thế, miệng ngậm cái đuôi A Tỷ không buông.

Y Na kéo A Tỷ ra nói: “Nơi này không thể cắn bậy……” A Tỷ căn bản không nghe, tiếp tục ôm em trai gặm cắn.

Khi nàng đang cảm giác không có biện pháp, Tử Hổ điên cuồng hét lên một tiếng. Hai đứa nhóc lập tức run run, đều buông đối phương ra.

Y Na lau mồ hôi, con cái đánh nhau là rất bình thường, nhưng nàng cũng không biết làm sao can ngăn.

“Các con rất không hiểu chuyện, chị em sao lại đánh nhau, muốn đánh cũng phải đánh người ngoài a!” Nàng thuyết giáo một trận, nhưng hai bé cọp con lại giống như nghe không vào, lắc lắc đầu không để ý tới đối phương.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Y Na bất đắc dĩ hỏi Tử Hổ.

Tử Hổ lại nói: “Tranh đồ ăn.”

“Gì, không ăn mà cũng tranh sao?” Nghĩ nghĩ, dã thú chính là thích dùng phương pháp như vậy chứng minh mình cường tráng, xem ra lũ trẻ không phát triển theo hướng con người a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.