Ads
Tử Hổ hình như có chút ngại ngùng, nói: “Bốn ngày
trước.”
Y Na ngẫm lại hành động quái dị của Tử Hổ sau ngày đó,
nàng hiểu ra.
Thú nhân hành động rất nguyên thủy, cho nên bọn họ có
thể ngửi được hoặc cảm giác được một số chuyện con người không thể biết. Tỷ như
kinh nguyệt nàng sẽ đến lúc nào, lại tỷ như ngày nào nàng đã mang thai em bé
cọp!
Điều duy nhất làm cho Y Na cảm thấy may mắn là, nàng
không cần bác sĩ khám cũng có thể biết tình trạng của mình. Hơn nữa còn tiến bộ
hơn khoa học kỹ thuật hiện đại gấp trăm lần.
Nàng cao hứng rất nhiều nhưng có chút lo lắng, mà Tử
Hổ lại hưng phấn, hơn nữa cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Từ sau lúc đó, Y Na rất sợ ăn uống.
Bởi vì Tử Hổ bắt đầu cho nàng ăn nội tạng động vật,
vốn là cho nàng ăn sống, nhưng Y Na cũng không dám. Hắn đành phải làm theo lời
nàng, đem rửa sạch, chà muối, luộc chín, Y Na mới dám ăn.
Cứ như vậy ăn vài ngày, Y Na cảm giác tất cả trong
miệng mình đều là mùi nội tạng, rất không thoải mái.
Tử Hổ thấy Y Na không thích ăn liền đổi món, hắn bắt
một ít loài chim bay, sau đó dùng lửa nướng cho nàng ăn.
Món này Y Na thích ăn, bởi vì thịt vừa giòn vừa thơm,
thật sự là nướng bao nhiêu ăn bấy nhiêu.
Bởi vì bắt loài chim bay rất khó, cho nên một ngày Tử
Hổ chỉ có thể bắt được hai ba con chim nhỏ, nhưng cũng đủ cho Y Na ăn, dù sao
chim chóc nơi này chắc phải lớn hơn gấp đôi ở hiện đại.
Theo Tử Hổ nói, lúc trời nóng muốn bắt chúng là không
có khả năng, nhưng là bởi vì gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng nó
cũng không thích bay quá cao, cho nên mới có thể bắt được.
Nhưng mà, dùng phương pháp vỗ béo heo nuôi Y Na như
vậy, hơn mười ngày nàng liền cảm thấy mình tăng ít nhất năm sáu cân, cứ như vậy
chẳng bao lâu sẽ béo phì!
Y Na không dám ăn nữa, về sau có thể sẽ có vấn đề về
sức khỏe.
Nghĩ thông suốt, chim chóc bắt được mỗi ngày nàng chỉ
ăn một con, còn lại để dành cho hôm sau. Tử Hổ không vừa lòng, hắn cho rằng Y
Na giảm sức ăn, đây không phải hiện tượng tốt.
Thú nhân luôn sợ con cái sinh ra không khỏe mạnh, cho
nên hắn lại bắt đầu tìm mấy thứ mới mẻ cho Y Na ăn. Y Na thật cao hứng vì hắn
làm như vậy, nhưng mình quả thật không ăn nổi nhiều như vậy.
Hai người cứ một cái muốn dùng hết biện pháp nuôi heo,
một cái muốn dùng hết biện pháp giảm béo.
Cứ như vậy hơn mười ngày, đi ra cửa nhìn, thấy bông
tuyết bay trong không trung.
Tử Hổ rất lo lắng nhìn trời, sau đó quay lại nhìn Y
Na.
Y Na không rõ ý hắn, vì thế mở miệng hỏi nói: “Tuyết
rơi có gì xảy ra không?”
Tử Hổ nói: “Qua mấy ngày nữa phải xuống núi.” (đại
khái là đi trú đông)
Y Na gật gật đầu, nói: “Vậy chàng lo lắng cái gì?”
Tử Hổ nhìn bụng nàng nói: “Trời lạnh không săn động
vật được, con không khỏe mạnh.”
Y Na thế mới biết, thì ra với thú nhân mà nói, mùa
đông là không thích hợp mang thai, cho nên họ mới lựa chọn động dục vào mùa
mưa, nhưng lúc ấy bọn họ lại bỏ lỡ.
Y Na cảm thấy mùa đông này chỉ sợ phải khổ sở đi,
nhưng mà bây giờ thức ăn còn rất đầy đủ. Nghĩ nghĩ, nói: “Tử Hổ, mùa đông……
tuyết rơi chấm dứt lúc nào?”
Tử Hổ nói: “Hơn sáu mươi ngày.”
Cũng chính là hai tháng, chỉ cần bọn họ có thể trữ
thức ăn cho hơn một tháng thì cũng không tệ đi.
Y Na búng ngón tay kêu cái ‘tách’ nói: “Em có biện pháp,
Tử Hổ, bây giờ chàng phải đi săn động vật, mỗi ngày đều đi săn đem về.”
Tử Hổ khó hiểu, nhưng mà bây giờY Na là lớn nhất, nàng
nói cái gì hắn đều nghe.
Vì thế chỉ chốc lát Tử Hổ liền kéo một thi thể trở
lại, bây giờ không phải giờ cơm cho nên hắn cũng không xé thi thể đem thịt
nướng, mà đặt ở trước mặt Y Na xem nàng muốn làm gì.
Y Na nói: “Chàng đem thịt chia làm từng khối to như
bàn tay.”
Tử Hổ đáp ứng, rất nhanh chặt tứ chi của con động vật.
Y Na đem tảng đá rửa sạch, sau đó bày thịt lên mặt
trên nói: “Bây giờ thời tiết đã lạnh như thế, tin tưởng tới tối thịt sẽ đông
lạnh, lúc chúng ta muốn ăn chỉ cần lấy ra nướng một chút là có thể.”
Tử Hổ suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nói: “Ta lại đi săn.”
Cứ như vậy tới buổi tối trên tảng đá đã đầy thịt đông
lạnh, có thể chứa đầy một bao tải.Lượng thịt đông làm ra trong một ngày đã đủ Y
Na ăn một tháng, nhưng mà nàng còn muốn làm thêm một bao thịt đông lạnh, phải
chuẩn bị cho Tử Hổ, để hắn khỏi phải chịu đói.
Nhưng trên đường đi sẽ khổ Tử Hổ, nhưng vì thức ăn
cũng chỉ có thể làm như thế.
Vài ngày trôi qua, trong trời đất tuyết trắng xoá một
mảnh. Cho dù Y Na mặc da thú, khoác da thú, đốt lửa, cũng cảm thấy mình đang
phát run.
Nàng đã chuẩn bị hành lý tốt, chỉ còn chờ Tử Hổ xuất
phát.
Tử Hổ vác trên lưng hai cái bao da thú rất lớn chứa
thịt đông xuống núi trước, lại trở về ôm Y Na đi.
Y Na vốn là tính tự mình đi, nhưng núi này nàng xuống
không được.
Đành phải để Tử Hổ ôm vào trong ngực, cầm lông hắn
nói: “Mang em đi mệt lắm không?”
Tử Hổ không trả lời, dùng động tác xuống núi rất nhanh
tỏ vẻ hắn không mệt, hơn nữa hoàn toàn không thành vấn đề.
Mọi người đều nói ở nhà dễ ra cửa khó, rút kinh nghiệm
lần trước, lần này Y Na mang theo rất nhiều da thú. Còn may thân thể Tử Hổ khoẻ
mạnh, kinh nghiệm đi núi cũng nhiều.
Chờ bọn họ đi đến dưới chân núi, Y Na mới nhìn đến có
tốp năm tốp ba thú nhân đang đi tới một phương hướng, bọn họ lần này không có
đi riêng lẻ mà là đi thành đoàn!
Tử Hổ cũng đi trong nhóm thú nhân, mặc dù có vài thú
nhân nhìn hắn bao lớn bao nhỏ như vậy có chút ngạc nhiên, nhưng bọn họ không
hỏi, Tử Hổ cũng không có chủ động rống hoặc là giao kết với bọn họ.
Lại đi nửa ngày, nhóm thú nhân dừng lại trước một cái
hang đá, bọn họ dọn sạch tuyết bên trong, đem da thú mang theo trải ra, sau đó
mọi người cùng ở trong hang, trong lúc đó có hai thú nhân độc thân tìm củi đốt
lửa.
Mà hai ba thú nhân độc thân khác đi săn!
Còn mấy nhà thú nhân có phối ngẫu cùng con nhỏ, hoặc
là đốt lửa hoặc là lấy củi, cũng không cần ai chỉ huy, hết thảy đều gọn gàng
ngăn nắp.
Tử Hổ cũng không có cho Y Na đi ra, thẳng đến nhóm
phối ngẫu thú nhân đều tụ tập ở một vị trí cản gió, hắn mới thả Y Na ra. Đương
nhiên, là hắn vươn hai tay đặt nàng ở giữa đám thú nhân, như vậy sẽ ấm áp hơn
một chút.
Vô cùng hiếm thấy thú nhân mang theo phối ngẫu nhân
loại, cho nên các nữ thú nhân đều nhìn Y Na vài lần. Còn có một ít thú nhân nhỏ
cũng vậy, nhìn nàng có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà bọn họ sẽ không ồn ào giống phụ nữ bình
thường, chỉ để ý nhìn, tiếp theo cũng không nói cái gì, nên làm cái gì thì làm
cái đó đi.
Y Na chú ý tới hai ba nhà có con nhỏ, trong đó một nhà
đã có bé trai lớn choai choai giống như nhà trưởng lão tộc cọp. Còn có một đôi
song sinh, một nam một nữ đã có thể chạy chung quanh. Một nhà khác lại có một
em bé xem ra chỉ ba bốn tuổi, còn nắm ở trong lòng mẹ, một đôi mắt ngập nước
ngẩn người nhìn bốn phía.
Nếu nói bây giờ mình mang thai đã khó khăn, vậy có con
nhỏ không phải càng khó sống sao? Chúng lớn như vậy còn bú sữa, mà không ăn thứ
khác sao?
Nhìn nhìn bộ ngực người mẹ, rõ ràng đã nhỏ đi, xem ra
đứa bé đã bắt đầu ăn thịt. Vậy lỡ không đủ thức ăn, người cha phải làm như thế
nào?
Y Na bị vây ở giữa quả thật rất ấm áp, mà nàng cũng
phát hiện, các nữ thú nhân không có con hoặc là thân thể khoẻ mạnh đều chủ động
ngồi ở bên ngoài. Mà những người có con hoặc mang thai giống nàng đều được bảo
vệ ở bên trong.
Bởi vì, bên cạnh Y Na có một nữ thú nhân đã to bụng.
Nhưng mà xem ra chỉ có bốn năm tháng, bụng cũng không lớn, nhưng bộ ngực đã là
cỡ lớn nhất mà Y Na nhìn thấy kể từ khi nàng tới đây.
Không riêng như thế, nếu cử động mạnh, Y Na có thể
nhìn thấy vú của nàng ấy chảy ra sữa.
Vội vàng sờ sờ ngực mình, còn giống như trước đây,
không có gì khác nhau. Không khỏi lo lắng lên, lỡ sữa của mình không tốt như
thú nhân người ta, đến lúc đó chỉ sợ nuôi con không nổi.
Nhìn Tử Hổ đang bận rộn giúp thú nhân độc thân xé con
mồi săn được, trong lòng khổ sở lên.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ là mình còn chưa tới thời gian,
đến lúc đó sữa sẽ đủ thôi.
Thịt chín, các thú nhân đều lấy thịt đưa cho phối
ngẫu, sau đó họ mới ăn.
Nữ thú nhân cũng không giành với đối phương, chỉ chậm
rãi ăn. Còn các nam thú nhân, ăn thịt giống như đánh nhau, ai dữ kẻ đó ăn
nhiều. Tử Hổ xem như hung dữ, sức lực cùng động tác của hắn cũng nhanh nhẹn,
đoạt một khối to ra một góc ăn, ai tới giành liền nhe răng với kẻ đó.
Trong lòng Y Na dâng lên một tia kiêu ngạo, quả nhiên
là chồng mình a, nàng hoàn toàn không cần lo lắng hắn sẽ chịu đói rồi!
Mà nàng, được chia khối thịt cỡ như các nữ thú nhân
khác, nàng biết mình ăn không hết. Cho nên liền xé thịt, để lại một khối đủ
mình ăn, sau đó đem khối còn lại ném cho một nam thú nhân độc thân mới bị cướp
mất thức ăn.
Nam thú nhân kia nhận lấy, cảm kích nhìn Y Na một cái,
sau đó há mồm muốn ăn.
Y Na cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy Tử Hổ bỏ dỡ bữa ăn của
mình vọt tới bên cạnh nam thú nhân.
Nam thú nhân vội vàng buông thịt Y Na ném cho hắn,
chạy ra một vòng đến chỗ miếng thịt Tử Hổ bỏ lại, lấy ăn.
Tử Hổ rống hướng Y Na, thanh âm hình như có chút tức
giận, còn có chút kiêu ngạo.
Đây là ý gì? Sao nàng thấy, khối nàng ném ra cho tên
kia còn ít hơn khối thịt của hắn đi!
Tử Hổ cắn hai ba miếng ăn hết khối thịt, sau đó đi đến
chỗ Y Na ngồi trong đám nữ thú lớn tiếng nói: “Hắn không có cường tráng bằng
ta, về sau không được đưa thịt cho hắn ăn nữa, thịt của nàng là của ta.”
Y Na sờ sờ bụng mình, phương diện này, thịt quả thật
là có một nửa là của hắn, nhưng Tử Hổ hắn nói như vậy hoàn toàn không phải chỉ
bé cọp con a, đó là có ý gì?