Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 242: Chương 242: Anh chia tay cô ấy đi




Hắn lấy sợi giây chuyền ở trong cái hộp kia ra, chậm rãi đeo lên cổ của cô.

Vẫn là câu nói đó, đồ vật đã bị mất mà tìm lại được khiến cho Ngự Ngạo Thiên càng trân trọng hơn, rõ ràng món quà này đã bị vứt bỏ nhưng cuối cùng vẫn trở về trong tay chủ nhân thật sự của nó.

“Sau này, không có sự cho phép của anh, không được tháo ra!”

Sau lưng truyền tới mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt của Ngự Ngạo Thiên, cô gật đầu một cái: “Được.” Chậm rãi cúi đầu, liếc nhìn sợi giây chuyền trên cổ...

“Thình thịch thình thịch...” Nhịp tim lập tức tăng tốc độ, loại cảm giác này?

Chân mày lá liễu của cô khẽ nhíu lại vì cảm động nên tim đập nhanh hơn sao? Không phải chứ...

Cô chưa từng nghĩ sau khi trải qua chuyện kia, giữa bọn họ lại có thể như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn nhận lại được món đồ của cô ở bữa tiệc sinh nhật hôm đó.

“Ngự Ngạo Thiên...”

Nhìn bóng dáng cô đang đưa lưng về phía mình, Ngự Ngạo Thiên ôm cô vào trong ngực, nói nhỏ bên tai cô: “Gì vậy?”

“Anh chia tay với Thương Vân Nhân đi.”

“Thình thịch thình thịch...” Tim cô càng đập nhanh hơn lúc nãy, cô... Tại sao cô đột nhiên lại đề nghị như vậy? Muốn anh... Chia tay bạn gái?

Ngự Ngạo Thiên đang ôm chặt cô ở trong ngực rõ ràng cũng sững sốt một chút, con ngươi sâu không thấy đáy kia xoẹt qua một tia sáng ngời.

Nhưng một giây kế tiếp...

A, nhớ ra rồi! Dao Dao như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng nhớ ra tại sao mình lại nói như vậy: “Trước đó em cũng không phải nói đùa. Trách nhiệm gánh vác Hắc đạo của Thương Vân Nhân sẽ ảnh hưởng đến tương lai của anh. Trước khi cuộc tranh cử nghị viên chính trị diễn ra, chính phủ nhất định sẽ điều tra rõ bối cảnh của anh cũng như những người có liên quan đến anh. Một khi chính phủ biết bạn gái anh có liên quan đến Hắc đạo, nhất định họ sẽ lấy lý do điều kiện của anh không đủ để loại anh ra khỏi cuộc tranh cử này.”

Có thể cảm giác được, đối với phương diện chính trị Dao Dao nắm rất rõ. Cô chậm rãi quay đầu, đôi mắt long lanh to tròn khẽ chớp chớp với Ngự Ngạo Thiên, nghiêm túc nói: “Nếu như anh cần có bạn gái, hãy tìm một người phụ nữ có bối cảnh chính trị, như vậy khi tranh cử sẽ dễ dàng hơn một chút.”

Đột nhiên cô bảo anh chia tay với Thương Vân Nhân thì ra là vì nguyên nhân này? Thật là...

Ha ha, Ngự Ngạo Thiên tự giễu cười một tiếng, bàn tay ôm ngang hông cô vô thức xiết chặt, ra vẻ không vui nói: “Em xem anh là người thế nào? Là loại người dựa vào đàn bà để tranh quyền đoạt lợi, ăn bám phụ nữ sao? Hay là một phút không có phụ nữ thì không sống nổi?”

“Ách... Em… em không có ý đó.”

“Vậy anh lại hỏi em, em tính xem, em coi thường anh có bao nhiêu bạn gái rồi?”

Cái gì gọi là coi thường anh có bao nhiêu bạn gái rồi? Cô bất mãn nhíu mày: “Nếu như anh chia tay với Thương Vân Nhân, tổng cộng mới có hai người có được hay không? Đừng coi em tựa như người yêu cuối cùng vậy.”

“Tổng cộng mới có hai người sao?”

Ngự Ngạo Thiên híp mắt cười tà, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô: “Anh hỏi em, sau khi chúng ta chung một chỗ, tổng cộng anh đã có mấy người bạn gái?”

“Ách...”

Dao Dao lúc này mới nhớ tới, anh đâu phải thật sự có hai người bạn gái? “Vậy… vậy anh không tìm bạn gái nữa là được rồi sao? Nếu không liền bỏ rơi em. Anh chân đạp hai thuyền nhất định có ngày thuyền sẽ lật!”

“Bỏ rơi em?”

Ngự Ngạo Thiên xoay người cô lại: “Bỏ rơi em, để em trở về bên cạnh Phong Thần Dật sao?”

“Lộp bộp.” Trong lòng cô chợt rung lên, đôi mắt mở to, gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Ngạo Thiên.

Vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, dáng vẻ không giống như là tức giận hay là nổi nóng gì cả, xem ra những lời này chẳng qua là hắn thuận miệng nói ra thôi?

Bất kể như thế nào, Dao Dao vẫn là muốn mượn cơ hội này nói cho hắn biết: “Hợp đồng đã ghi rõ, trong thời hạn hợp đồng, em sẽ không ở cùng một chỗ với bất kì người đàn ông nào khác. Em có nguyên tắc của mình.”

“Nguyên tắc?”

Đúng vậy, nguyên tắc, cô sẽ cố gắng kìm nén tình cảm của bản thân đối với Phong Thần Dật, chẳng qua không biết phải mất bao nhiêu thời gian nhưng bất kể như thế nào, trong ba năm này cô nhất định sẽ làm thật tốt bổn phận của mình.

“Ở thời điểm em khó khăn nhất, anh đã cứu giúp người thân của em, giúp em vượt qua tất cả. Vì vậy, em nhất định sẽ kiên trì đến cùng.”

Kiên trì tới cùng? Nguyên tắc? Cô gái này luôn miệng nói hắn vô tình nhưng lời nói của cô bây giờ... Không phải còn vô tình hơn cả hắn sao?

“Bảo bối, thu dọn đồ đạc đi cùng anh.” Ngự Ngạo Thiên không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.

“Ồ? Đi đâu vậy?”

“Em nói xem?” Hắn cười cười hỏi.

Dường như Dao Dao cũng hiểu ra ý nghĩa thật sự của từ “đi” trong lời nói của hắn, sắc mặt trầm xuống, không vui nhíu mày: “Em muốn ở đây!”

“Đi!”

“Ngự Ngạo Thiên!”

Nhẫn nhịn! Phải nhẫn nhịn! Cô cắn cắn môi dưới, giọng nói dần dần có chút hòa hoãn: “Cứ cho là em đi cùng anh nhưng không biết ngày nào còn phải dọn ra ngoài, cần gì phải mất công như vậy chứ? Quan trọng là, Thương Vân Nhân bây giờ đang ở đó không phải sao?”

“Ai nói với em cô ta ở đó?”

Chẳng lẽ không phải? Vậy tại sao lần trước cô thấy bọn họ ở... “Bất kể là cô ta có ở đó hay không, em cũng sẽ không trở về.”

“Anh cũng không có nói em phải trở về đó.”

“Ách?”

Đôi mắt long lanh khẽ chớp một cái: “Biệt thự ở đỉnh núi đó em cũng không đi!”

“Cũng không phải đến đó.”

“A? Chỗ mới em cũng không đi.”

“Cũng không phải chỗ mới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.