Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 482: Chương 482: Bà Phong, Chủ Tịch Phong (1)




“Ha ha, đây rõ ràng không phải là kết cục con muốn, chuyện này… vẫn chưa kết thúc đâu.”

“Con muốn làm gì thì tùy con”

Phong Tiêu mỉm cười một cách kỳ lạ, dựa người vào ghế lắc lư nhẹ nhàng:

“Được rồi, Thần Dật, con hãy quay lại ban giám đốc chờ ba!”

“Vâng!”

Ánh mắt hướng về Dao Dao

Lúc Dao Dao định rời đi cùng Phong Thần Dật…

“Vợ của con còn chưa thể đi được, ba có chuyện muốn nói với nó!”

“Ba?”

“Yên tâm, ba sẽ không đối xử tệ với vợ con đâu, con thật là!”

Ông cắn cắn răng, xem cái nhìn đầy lo lắng của con trai, giống như mình có thể ăn mất Dao Dao vậy.

“Vâng, vậy con xin đi trước!”

Phong Thần Dật và Dao Dao liếc mắt nhìn nhau, rồi rời khỏi văn phòng.

Đối với cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cha và con, thật ra Dao Dao nghe cũng không rõ ràng lắm nhưng cô cảm nhận được Phong Tiêu đang để ý đến điều gì, Thần Dật cũng để ý đến những vấn đề gì, chỉ là cô không thể hiểu được.

“Ba… ba, ba muốn nói gì với con ạ?”

“Việc Lan Lăng đột nhiên chạy đến công ty làm loạn lên là do con làm ra đúng không?”.

Ồ…

Lần này tiêu rồi, ba nhất định sẽ nghĩ rằng cô là người tạo ra song gió lần này. Cô khó xử liếm môi:

“Vâng ạ… thưa ba!”

“Rầm!” Quả nhiên Phong Tiêu tức giận đập tay xuống bàn: “Mặc dù ba luôn biết rằng giữa Thần Dật và Thần Duệ có ân oán nhưng Lan Lăng bây giờ là người của Phong gia, con làm ra cái chuyện này hỏi những thành viên trong ban quản trị kia sẽ nhìn thế nào về Phong gia? Hử?”

Đúng vậy!

Sao cô không nghĩ ra? Thần Dật hận Thần Duệ nhưng Phong Thần Duệ cũng là đại diện của Phong gia, nếu như anh ta đem chuyện này ra giao cho pháp luật, tuy rằng thù được báo, nhưng…

Phong Thần Duệ bị đưa vào danh sách đen, các tội danh hối lộ bị phơi bày, sẽ ảnh hưởng lớn đến hình ảnh và bộ mặt của Phong gia. Danh tiếng của Phong gia có vấn đề, giá cổ phiếu của Phong Thị cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thần Dật thực sự nghĩ rất chu đáo.

Hắn vừa mới cùng ba nói câu đó… “Đây rõ ràng không phải là kết cục con muốn, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu”. Là ý nói về chuyện này sao?

Thần Dật vẫn sẽ tìm cách đối phó Phong Thần Duệ sao?

“Dao Dao, ba đang nói chuyện với con, con có nghe thấy gì không?”

Tâm trí phiêu dạt lập tức bị kéo trở lại, Dao Dao nhanh chóng gật đầu:

“Con nghe rõ rồi thưa ba, xin lỗi, chuyện này… chuyện này là do con sai, là con không nghĩ đến đại cục, là con không tốt… con xin lỗi!”

Nhìn thấy Dao Dao thành khẩn thừa nhận sai lầm, Phong Tiêu đột nhiên mỉm cười:

“Nhưng mà việc làm của con hôm nay đối với Phong Thần Duệ là rất đẹp, cũng có thể tính là có công đền tội”.

“A?”

Hay là Thần Dật đối phó Phong Thần Duệ ba không trách phạt, cô không thể không hiếu kỳ, ngay cả khi đối phó với Phong Thần Duệ, ba cũng sẽ không tức giận sao?

Phải biết…

“Ba, anh cả cũng là con của ba, con làm như vậy với anh, ba thật là không tức giận sao?”

“Ha ha” Phong Tiêu mỉm cười lạnh lùng:

“Chỉ cần con không làm tổn thương Thần Dật và Khả Hinh của ba, con làm tổn thương bất cứ người nào trong cái gia đình này… ba đều sẽ… không trách con!”

Dứt lời, đôi mắt bọ cạp lóe lên một tia sáng kỳ lạ…

“Chỉ cần con không làm tổn thương Thần Dật và Khả Hinh của ba, con làm tổn thương bất cứ người nào trong cái gia đình này… ba đều sẽ… không trách con!”. Ở ngoài phòng họp, Dao Dao đứng ở hành lang, trong đầu đều nghĩ về câu nói này của Phong Tiêu.

Có ý gì đây? Luôn cảm thấy ba đang để ý về điều gì đó.

Cũng có thể nói cô làm tổn thương Phong Thần Duệ thì sẽ không sao ư? Nhưng Thần Dật, Khả Hinh và Phong Thần Duệ đều không phải là con của ông sao? Câu nói này của ba nghe ra thực sự khó hiểu.

“Ôi da!” Cuộc họp hội đồng quản trị kéo dài suốt bốn giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

“Thần Dật! Chúc mừng anh nhé! Cuối cùng cũng lên chức chủ tịch!”

Tất cả thành viên hội đồng quản trị bước ra khỏi phòng không ngừng hướng về Phong Thần Dật chúc mừng.

“Ha ha giám đốc Tiền, ông khách sáo rồi, sau này còn nhờ các vị tiền bối giúp đỡ nhiều!”

“Ha ha ha đúng là hậu sinh khả úy! Rất biết cách tôn trọng những thứ cũ như chúng tôi, thật là hiếm thấy.”

Giám đốc Tiền cầm bàn tay của Phong Thần Dật khen ngợi.

“Thần Dật, sau này tại cuộc họp thường niên của công ty, chúng tôi sẽ tổ chức chúc mừng anh!

“Vâng!”

Mọi người đều rời khỏi phòng họp, lần này có thể nói những thăng trầm của hội đồng quản trị, một số người đã có tiếng cười vui vẻ.

Phong Thần Duệ mặt xám xịt lặng lẽ rời đi, Deborah của hắn đã sớm chạy đi không dấu vết.

Dao Dao đứng ở cuối hành lang, nhìn Phong Thần Dật mỉm cười.

Hắn dang hai hay ra và nghiêng đầu:

“Còn không mau lại đây chúc mừng anh?”

Cắt!

Dao Dao liếc mắt đứng ngây người nhưng một giây sau như một con khỉ nhỏ cô sà vào vòng tay hắn:

“Chúc mừng anh, chủ tịch Phong”

Tiếng cười lan rộng khắp hành lang vắng vẻ, những công việc vất vả và mồ hôi của ngày hôm nay cuối cùng cũng có thành quả.

Phong Thần Dật đã giành ra hai năm, bảy trăm ngày đêm để chờ đợi đến ngày này.

Bên cạnh một người vợ tốt Dao Dao đã dành cho hắn nửa tháng không ngủ không nghỉ để góp phần vào chiến thắng này.

Đây là lần đầu tiên vợ chồng họ cùng hợp tác làm việc, có thể nói rất thuận lợi và nhanh chóng.

Hay như câu nói kia, Phong Thần Dật cuối cùng cũng là một vị chủ tịch hiếm hoi, mục đích của hắn chỉ là làm cho Phong Thần Duệ ra khỏi Phong Thị, đương nhiên… Còn có những người khác!

Họ ôm nhau và bước đi cùng nhau như vẽ lên một bức tranh ngọt ngào trong hành lang.

Nhưng đi đến góc hành lang…

“Thật là ngọt ngào!” Tạ Chỉ Tình từ xa nhìn hình ảnh ôm nhau của họ, một giây sau cô nhoẻn miệng cười, cô ta rút điện thoại ra…

“Ba à, cuộc họp hội đồng của Phong Thị đã kết thúc, con cờ Phong Thần Duệ của ba đã bị đánh bại bởi Lạc Dao Dao và Phong Thần Dật rồi!

Dứt lời cô ta biến mất với nụ cười ở góc hành lang.

Mặt trời đang lặn dần và màn đêm đang buông xuống.

Chiếc xe thể thao đang chạy nhanh trên đường như chạy đua với gió.

“Thần Dật, nếu như mười hai năm trước chúng ta không xảy ra chuyện đó, liệu anh có lựa chọn quay về Phong Thị?

Dao Dao ngồi ở vị trí ghế phụ mỉm cười hỏi.

Hắn im lặng hồi lâu rồi mỉm cười lắc đầu:

“Anh cũng không biết.”

Cuộc sống không có giả định, không ai có thể biết trước được kết quả như thế nào.

Phong Thần Dật cũng đã từng nghĩ về nó, nếu nó không nằm trên hai con đường là “đi” hay “ở” liệu lúc đó anh có lạc vào mối quan hệ với Ly Nặc Đình không?

A…

Xe chầm chậm dừng trước biệt thự của Phong gia, lúc còn dang trên xe thì Phong Tiêu điện thoại cho Phong Thần Dật, gọi hắn tối nay về nhà dùng cơm.

“Dao Dao, bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng đừng lên tiếng có hiểu không?”

Lúc đang xuống xe, Phong Thần Dật bỗng nhiên nói điều này.

Dao Dao nhíu mày, còn chưa kịp hỏi ý nghĩa của câu hỏi này thì đã bị Phong Thần Dật kéo vào trong biệt thự.

“Hai ông trẻ, hai bà trẻ.”

Ngay khi bước vào biệt thự, tuy mọi thứ vẫn như cũ, uy nghi to lớn, một biệt thự sâu không thấy đáy.

Nhưng cô luôn cảm thấy không khí ngày hôm nay dường như…

Lén nhìn những người giúp việc với một cái nhìn đầy lo lắng.

“Thần... Dật.” Dao Dao bất an nắm tay của Phong Thần Dật.

Hắn lắc đầu một cái ra hiệu không có chuyện gì, bước nhanh đi về phía bên trong phòng khách. “Ba tôi đâu?”

Bên trong phòng khách chỉ có hai người Lan Nghê Bội bà.

Lan Nghê Bội nâng mắt lên: “Hôm nay là tôi giả làm ba cậu gọi điện cho cậu về nhà ăn cơm!”

“Như vậy nói cách khác ba không có ở đây? Vậy tôi liền đi trước.”

“Đứng lại cho tôi!” Lan Nghê Bội lạnh lùng đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt của Phong Thần Dật: “Nói thế nào tôi cũng là mẹ kế cậu, nhiều năm như vậy, cậu không thèm nhìn tôi, tôi cũng không nói gì qua. Cậu ngày hôm nay vậy mà đem Thần Duệ của tôi bức cho đến rời nhà ra đi, tôi cho cậu biết, Phong Thần Dật, nếu như Thần Duệ của tôi có bất trắc gì, tôi sẽ kéo cậu cùng chôn theo!”

“Lan phu nhân, anh tôi rời nhà trốn đi bà hẳn là nên phái người đi tìm hắn chứ không phải tới tìm tôi!”

“Phong Thần Dật, mày đây là thái độ gì?” Lan Nghê Bội rốt cục tháo xuống bề ngoài đoan trang của mình, vẻ mặt dữ tợn nâng tay lên, nặng nề cho Phong Thần Dật một cái tát!

“Thần...” Dao Dao vừa muốn tiến lên xem xét thương thế của Phong Thần Dật.

Hắn nâng tay lên, làm ra động tác ngăn Dao Dao lại, mặt không thay đổi nhìn thoáng qua Lan Nghê Bội, xoay người rời khỏi.

“Phong Thần Dật, tao còn không có cho mày đi đâu!” Lan Nghê Bội vẫn không buông tha, có thể nhìn ra được, mục đích của bà ta căn bản cũng không phải là Phong Thần Duệ thế nào, mà là hoàn toàn muốn tìm Phong Thần Dật trút giận mà thôi. “Tao biết nhiều năm như vậy mày đều ở đây hận tao, hận tao hại chết mẹ của mày, mày tức giận có thể hướng về phía tao, tại sao đi làm khó dễ con trai của tao?”

“Ha...” Phong Thần Dật cười lạnh một tiếng, con ngươi u lãnh kia dần dần ép hướng về phía Lan Nghê Bội: “Có cái gì so với việc để bà nhìn thấy người con trai bà hiểu rõ nhất bị tôi mạnh mẽ hại chết từng chút đâu chứ?”

“Tốt! Tốt lắm!” Lan Nghê Bội hung tợn phun ra mấy chữ, nâng tay lên lại muốn cho Phong Thần Dật một cái tát.

Nhưng lần này lại bị hắn vững vàng bắt được.

“Buông mẹ chồng tôi ra!” Một bên Lan Lăng thấy vậy, xông lên bắt đầu xé rách y phục Phong Thần Dật.

Phải biết rằng, Phong Thần Dật là một nam nhân cực kỳ biết kiềm chế, đối mặt với dây dưa của hai nữ nhân, hắn chỉ có phần thua thiệt.

Phong Thần Dật chỉ đành phải nâng cánh tay lên thả Lan Nghê Bội ra.

Nhưng hai nữ nhân kia vẫn không buông tha: “Phong Thần Dật, tên tiện chủng này, trước kia tao thật hối hận lưu mày lại Phong gia! Khi đó thời điểm mẹ mày tự sát, tao nên giết mày luôn! Để mày khỏi sống đến bây giờ đi ép buộc Thần Duệ của tao!”

Phòng khách càng lúc càng hỗn loạn, Phong Thần Dật muốn đi, lại bị hai nữ nhân trái phải níu lấy, không ngừng đấm đá.

Dao Dao Ở bên chứng kiến hết thảy, vội vàng đi lên ngăn cản: “Các người đừng có tìm Thần Dật gây phiền toái.”

“Đi ra!” Lan Lăng liền đẩy Dao Dao ra.

“Dao Dao!” Toàn bộ lực chú ý của Phong Thần Dật cũng dời tới trên người của cô.

Đúng lúc này, Lan Nghê Bội nhặt bình hoa cạnh tay lên...

“Thần Dật, em!”

Còn không chờ Dao Dao nói hết, bình hoa trong tay Lan Nghê Bội vang lên một tiếng “Phanh” liền đập vào trên đầu Phong Thần Dật.

Màu máu Đỏ tươi chói mắt nhất thời bao phủ ở trên mặt của hắn, hắn lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng: “Gây loạn đủ rồi sao? Hai người đàn bà chanh chua các người!”

“Phong Thần Dật, Thần Duệ nếu một ngày không trở về nhà, tao liền nháo mày một ngày, nếu là một năm không trở về nhà, tao liền nháo mày một năm!” Đều đã đến mức này, Lan Nghê Bội còn không chịu dừng lại.

“Đủ rồi... đủ rồi... Các người đừng có ở đây làm phiền Thần Dật nữa...” Dao Dao bất lực đứng ở nơi đó, chỉ có thể nhìn hai nữ nhân không ngừng la lối om sòm ở trước mặt Phong Thần Dật.

Cuộc sống chân thật trước kia Thần Dật trôi qua chính là cái dạng này sao?

Phong Thần Duệ có thể khi dễ hắn vô tận nhưng chỉ cần hắn đánh trả lại, cũng sẽ bị người của toàn gia này mắng chửi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.