Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 201: Chương 201: Bị bán đứng




“Rắc rắc.” Cửa sắt đang đóng chặt bị mở ra, hai người mặc quần áo đen đi vào:

“Lôi lão đại kêu bọn tao hỏi chúng mày đã tỉnh táo lại chưa?”

Ly Mỹ Vân và Dao Dao nhìn nhau một cái, nhanh chóng gật đầu.

“Rất tốt.”

Hai người mặc quần áo đen khẽ mỉm cười, một trái một phải đứng ở trước mặt hai cô gái, “bốp” in lên gương mặt hai người con gái là một bạt tai:

“Vậy, trong hai đứa mày ai mới là người phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên? Hay là cả hai đều là người của hắn?” “Bốp”. Lại là một cái bạt tai rất mạnh.

“Không, đừng...”

“Bốp.”

“Đừng đánh nữa, tôi... tôi nói.”

Người đang đánh Dao Dao rốt cuộc cũng dừng lại.

Nhưng người đàn ông bạt tai Ly Mỹ Vân vẫn không chịu dừng tay: “Còn mày thì sao? Ly đại minh tinh?”

“Tôi cũng sẽ nói, tôi nói. Đừng đánh.”

“Rất tốt.” Hai người mặc quần áo đen kéo hai cô gái trở lại bên trong kho hàng.

Lôi lão đại nhìn một cái, không đành lòng lắc đầu:

“Ha ha ha, nhìn xem hai đại mỹ nhân của chúng ta, haiz..., các ngươi ra tay cũng thật độc ác. Các người đẹp, đã nghĩ được là muốn nói điều gì chưa?”

Dao Dao khẩn trương liếc trộm Ly Mỹ Vân một cái, vội vàng gật đầu:

“Lôi lão đại, tôi nói… tôi nói hết là tôi… tôi là bạn gái của Ngự Ngạo Thiên, xin ngài bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi đi.”

“Ừm? Tiểu nha đầu, ý cô là, màn vừa rồi đều là lừa tôi sao?”

“”Thật xin lỗi, Lôi lão đại, tôi cũng là vì tự vệ mà thôi. Mong ngài nể tình tôi đã thẳng thắn nói ra mà tha cho tôi!”

“Ha ha.”

Lôi lão đại thâm sâu cười một tiếng, ánh mắt dần dần nhìn về phía Ly Mỹ Vân: “Ly tiểu thư, cô còn có lời gì muốn nói không?”

“Lôi lão đại, tôi sớm đã nói, cô ta mới là bạn gái chân chính của Ngự Ngạo Thiên, tôi chỉ là một bia đỡ đạn thôi, tôi còn có thể nói gì đây?”

Ly Mỹ Vân! Cô...

Dao Dao mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Ly Mỹ Vân.

“Ly tiểu thư, lát nữa tôi nói tôi là bạn gái của Ngự Ngạo Thiên, cô cũng nói cô là bạn gái anh ta.”

“Như vậy có ích gì?”

“Có! Lôi lão đại nếu dám bắt chúng ta chắc hẳn đã điều tra rõ Ngự Ngạo Thiên là người như thế nào, Ly tiểu thư cùng Ngự Ngạo Thiên ở chung một chỗ lâu như vậy, chắc chắn đã biết anh ta rất vô tình. Đã như vậy, chúng ta hoàn toàn có thể cho Lôi lão đại thấy, Ngự Ngạo Thiên sẽ không bởi vì chúng ta ở trong tay hắn mà bị người khác lợi dụng điểm yếu uy hiếp. Như vậy bắt chúng ta là vô ích.”

“A, nói thế nào Lôi lão đại cũng là người trong Hắc đạo, coi như không có ích gì thì hắn sẽ thả chúng ta ra sao?”

“Tôi nghĩ sẽ không như vậy nhưng chúng ta có thể hợp tác với Lôi lão đại, mục đích của hắn đơn giản chính là muốn bắt giữ Ngự Ngạo Thiên, vậy chúng ta liền theo hắn, cho đến khi Ngự Ngạo Thiên xuất hiện cứu chúng ta!”

“Cô? Cô dám đâm sau lưng Ngạo Thiên?”

“Ly tiểu thư, đây không phải là đâm sau lưng Ngự Ngạo Thiên mà là... Tôi tin tưởng thực lực của Ngự Ngạo Thiên!” Đúng vậy, cô tin tưởng chỉ cần bọn cô có thể trì hoãn thời gian đến khi Ngự Ngạo Thiên tới, như vậy anh nhất định có biện pháp cứu hai người ra. Cô tin tưởng, một mực tin tưởng vào thực lực hơn người của người đàn ông kia!

Nhưng mà...

Màn kịch này phải cần Ly Mỹ Vân phối hợp, nếu không chỉ còn lại một người, Lôi lão đại chắc chắn không chờ Ngự Ngạo Thiên xuất hiện liền tập trung hỏa lực đối phó người bị giữ lại kia.

A nhưng Ly Mỹ Vân bán đứng cô, rõ ràng hai người bọn họ có thể cùng nhau an toàn thoát thân, rõ ràng có thể...

Nước mắt dâng lên ở vành mắt, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phương thức giải quyết công việc của Ngự Ngạo Thiên thật đúng đắn!

Quả nhiên ở cái xã hội vô cùng rộng lớn này, nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với bản thân mình!

“Được, tôi biết. Người đâu, dẫn tiểu nha đầu này đi cho tôi, “chiêu đãi” thật tốt. Còn Ly tiểu thư... Có thể đi!”

“Cảm ơn Lôi lão đại.” Ly Mỹ Vân khẽ mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt liếc về phía Dao Dao đang bị dẫn đi, cô biết rõ Dao Dao chờ đợi cái gì nhưng mà, cô không có được Ngự Ngạo Thiên, cũng sẽ không để Dao Dao có được anh!

Nửa giờ sau...

“Lôi lão đại, Ngự Ngạo Thiên tới.” Một tên tiểu đệ vội vã báo tin.

“Hắn có làm theo lời tôi nói không?”

“Theo lệnh của Lôi lão đại, tôi đã cho trông coi thật chặt kho hàng bên ngoài, hoàn toàn không có người của Ngự Ngạo Thiên, hơn nữa hắn chỉ mang theo năm tên thủ hạ bốn nam một nữ, cũng là làm theo yêu cầu của ngài, trên người trói sợi giây.”

“Rất tốt!” Lôi lão đại hài lòng cười một tiếng, hắn quá rõ bản lĩnh của Ngự Ngạo Thiên, nếu không trói hai tay hắn lại thì không biết kết quả sẽ như thế nào.

“Dẫn bọn họ vào.”

“Vâng.”

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên cùng với Mạc Tuyết Đồng, còn có bốn tên thủ hạ trói đi vào bên trong kho hàng.

Lôi lão đại vừa thấy, không khỏi âm thầm cười lớn, lần này coi như Ngự Ngạo Thiên có ba đầu sáu tay cũng không thể làm nên chuyện gì chứ?

“Ái chà, thiên hạ nổi lên một tin đồn, con rồng của Nhật Bản đầu rồng Ngự Ngạo Thiên, lòng dạ ác độc, giết người như ngóe, hôm nay vừa thấy, vẫn giống như trên ti vi tao đã thấy, nho nhã lịch sự, phóng khoáng đẹp trai, tao thật nghi ngờ những lời đồn đại kia là giả chứ? Hay cái gọi là lòng dạ độc ác của Ngự Ngạo Thiên là một người khác?”

Nghe giọng điệu châm chọc của Lôi lão đại, Ngự Ngạo Thiên nho nhã cười một tiếng: “Ha ha, Lôi lão đại, tôi không biết ông nói người lòng dạ độc ác đó là ai nhưng Ngự Ngạo Thiên trước mắt ông chỉ là một thương nhân đứng đắn mà thôi.”

Lúc hắn nói lời này, khí chất ưu nhã quý tộc cùng những lăn lộn của con người Hắc đạo toát ra thô ráp hoàn toàn bất đồng, cũng khó trách Lôi lão đại nghi ngờ Ngự Ngạo Thiên trước mắt mình.

“Hừ, xem ra Khánh Thụy kia không phải là do mày giết chết?” Lôi lão đại một tay chống đỡ cái ghế tựa, cười gằn nhìn hắn.

Tròng mắt Ngự Ngạo Thiên khẽ chuyển động, cười nói: “Chẳng lẽ hôm nay Lôi lão đại muốn trả thù?”

“Phải biết, Khánh Thụy là anh em kết nghĩa của tao, mày giết hắn ta, chuyện này tao không thể nào không để ý tới. Dựa theo luật cũ, hoặc là bồi thường tiền, hoặc là... đền mạng! Ngự lão đại, mày chọn đi!”

“Đương nhiên là bồi thường tiền, Lôi lão đại, ông muốn bao nhiêu?”

Vừa nghe Ngự Ngạo Thiên trả lời thoải mái như vậy, Lôi lão đại càng thêm nghi ngờ lời đồn của thiên hạ về Ngự Ngạo Thiên có phải là quá lời rồi không? Hắn còn tưởng rằng Ngự Ngạo Thiên dù sao cũng phải phản bác mấy câu, không nghĩ, sẽ đáp ứng thoải mái như vậy? Thật là một thằng hèn nhát! “Rất đơn giản, tao muốn 20% cổ phần Bác Sâm của mày!”

“Ha ha.”

“Ngự Ngạo Thiên, mày cười cái gì?”

Hắn thu hồi nụ cười, nghiêng đầu khinh thường: “Tông Khánh Thụy trị giá bấy nhiêu tiền sao? Tuyết Đồng tính xem cái mạng của Tông Khánh Thụy trị giá bao nhiêu tiền.”

“Trong nước, bang Xích Long xếp thứ tư, mạng lão đại của bọn họ trị giá 145 vạn.”

“Ồ? 145 vạn?”

Ngự Ngạo Thiên do dự chốc lát, ánh mắt lạnh lùng lại lần nữa nhìn về phía Lôi lão đại:

“Ngự Ngạo Thiên tôi cũng không phải là người hẹp hòi, Lôi lão đại, tôi cho ông 200 vạn! Như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.