“Là Hạ Như sao?” Tại đây cũng có thể gặp bạn học thời cấp ba, thế giới cũng thật là nhỉ. Nhưng Dao Dao không hề có cảm giác hưng phấn khi gặp bạn học cũ, trái lại trong ánh mắt có chút lảng tránh.
“A, ha ha sao cậu lại ở đây?”
“À, mình có bạn bè ở Berson, mình tới tìm cô ấy. Đúng rồi.” Nữ nhân quan sát Dao Dao từ trên xuống dưới: “Cậu ở Berson làm nhân viên thang máy à?”
“Ừm.”
“Không phải chứ? Cậu bị Phong Thần Dật đá xong liền hoảng loạn đến sa sút vậy sao? Thậm chí ngay cả việc cấp thấp thế mà cũng làm?”
Phải biết rằng gặp Hạ Như sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra. Khi cô còn học ở Nhật Bản, thật ra có rất nhiều du học sinh Trung Quốc, có điều đa phần đều là con nhà giàu, Hạ Như cũng là một thành viên trong số đó.
Về cơ bản, những vị con nhà giàu kia đều không muốn làm bạn với một học sinh nghèo như cô, ngoại trừ Cung Tiểu Mạn. Sau khi cô giao du với Phong Thần Dật, những vị nhân tài trong vòng tròn nhà giàu kia cũng miễn cưỡng nói chuyện với cô, nhưng sau khi cô chia tay với Phong Thần Dật, toàn bộ những người kia liền xa lánh cô. Hạ Như chính là một ví dụ điển hình.
“Ha ha.” Cô đáp lại bằng một nụ cười lấy lệ, lập tức chuyển đề tài: “Hạ Như, cậu muốn đi tầng mấy?”
“Tầng 42.”
Tầng 42, không phải ban bảo vệ sao? Dao Dao không nghĩ gì nhiều, trực tiếp ấn nút thang máy.
“Đúng rồi, Dao Dao, thứ bảy này là mình tổ chức sinh nhật tiệc đứng, rất nhiều bạn học cũ của chúng ta cũng đều sẽ đến, cậu cũng cùng đến nhé.”
“Không được, mình còn có việc, không đi được.” Coi như có tới cũng sẽ không có chuyện tốt đẹp gì xảy ra.
“Ồ? Thật không đi sao? Khả năng Cung Tiểu Mạn cũng sẽ từ Nhật Bản đến đó, lẽ nào cậu... không muốn gặp gỡ người bạn tốt của cậu sao?”
Cung Tiểu Mạn ư? Tiểu Mạn thật sự sẽ từ Nhật Bản đến sao?
Từ khi sau khi tốt nghiệp, vốn Tiểu Mạn mang quốc tịch Nhật Bản nên ở lại, còn cô về Trung Quốc, bởi vì cả hai đều bận rộn, các cô chưa có ngày nào tán gẫu. Phải biết, trong số những điều tốt đẹp nhất đời này của Dao Dao, người bạn tốt nhất của cô chính là Tiểu Mạn.
Các cô cùng khóc, cùng cười, cùng điên loạn, cùng quậy phá, còn cùng đi đến quán Ngưu Lang, những hồi ức được nhắc đến cũng thật tuyệt đẹp.
“Cảm ơn cô, Hạ Như, nếu như tôi có thời gian, tôi sẽ đến.”
“Ừm, được rồi. Đây là thiệp mời, đưa cậu trước.” Hạ Như đưa thiệp mời cho Dao Dao sau liền ra khỏi xuống thang máy. Mà khi cửa thang máy vừa đóng lại, trong chớp mắt ấy, khóe miệng cô ta không khỏi nở một nụ cười quái dị...
Buổi tối, tiếng người huyên náo vô cùng náo nhiệt trong quán bar lớn nhất nước - “Thiên Thượng Nhân Gian”. Trên sàn nhảy, một cô gái đang nhảy múa, lắc lư; bên trong đại sảnh, các khách nhân chơi không còn biết trời đất, duy chỉ một nơi bên trong, bầu không khí có chút quỷ dị.
“Mẹ nó, Tiểu Tuyết đâu? Lão tử muốn tìm Tiểu Tuyết!” Tên đàn ông rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, da thịt phía ngoài quần áo kín đầy những hình xăm.
Bị hắn quở trách, vị mama bị dọa đến nỗi đầu đầy mồ hôi: “Tông thiếu, ngày hôm nay Tiểu Tuyết không thoải mái nên không tới, như vậy đi, anh trước tiên uống chút rượu bớt giận, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết, lập tức gọi cô ấy đến, được không?”
“Hừ, còn không mau đi.”
“Vâng, vâng. Tiểu Lạc, nhanh đưa bình XO lên cho Tông thiếu.” Dứt lời, mama khoát tay áo với một người phục vụ trong phòng khách.
“Ồ.” Mặc quần áo phục vụ, Dao Dao thành thục mang một bình rượu tây tới.
Đây là công việc phụ tạm thời cô tìm được chiều hôm qua, phục vụ quán bar đêm. Mặc dù biết trong này hỗn tạp, nhưng hết cách rồi, vì kiếm tiền cho ông nội làm thẩm tách, lương bổng của quán ăn đêm là thích hợp nhất. Vì lẽ đó, ban ngày hôm nay lúc làm việc hồn vía cô đều đã lên mây.
“Ây da, em gái nhỏ mới tới sao?” Tông thiếu vừa thấy vẻ ngoài của Dao Dao, con mắt nhất thời lóe sáng như lục lạc.
“Đúng thế, tiên sinh.”
“Đến đây. Bồi anh đây uống chén rượu đi.” Dứt lời, Tông thiếu sắc mị hoặc bắt được cánh tay nhỏ bé của cô.
Lòng căng thẳng, cô theo bản năng rút tay về: “Xin lỗi tiên sinh, tôi không biết uống rượu.” Xoay người, mới vừa muốn rời khỏi.
“Đứng lại!” Mấy tên thủ hạ Tông thiếu bao quanh vây cô lại.
“Em gái, anh hai mời em uống rượu, em không uống, lại còn làm anh tôi mất mặt, mất mặt rồi thì sẽ không vui đâu.”
“Khách... Khách mời, tôi chỉ là nhân viên phục vụ, không phải công chúa.” Thấy thế trận này, Dao Dao có chút căng thẳng, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Tôi con mẹ nó còn không biết cô là người phục vụ sao? Hiện tại lão tử bảo cô theo tôi uống rượu, cô uống, hay là không uống?”
Cô đã tự mình nếm trải cảm giác không giận mà uy của đại ca xã hội đen, Ngự Ngạo Thiên nhưng nhìn cái tên cực kỳ thô tục này, lại không khỏi liên tưởng đến sự chênh lệch giữa Lý Văn Phong và Phong Thần Dật.
Có những lúc không phải càng to mồm thì càng lợi hại, trầm tĩnh như Ngự Ngạo Thiên mới thực sự là người nguy hiểm đó.
Mặc dù biết tên đàn ông trước mặt này chỉ là một con cọp giấy, Dao Dao vẫn không biết làm thế nào.”
“Khách mời, sau khi tôi uống chén rượu này xong, anh chịu buông tha cho tôi sao?”
“Vây còn phải xem biểu hiện của cô.” Tông thiếu mở một chai rượu tây, rót đầy chén.
“Uống hết, cho cô đi; uống không hết, cô ngày hôm nay đừng nghĩ đến việc rơi khỏi.”
Nhíu chặt lông mày, cô cắn răng, đưa chén rượu lên miệng, uống một ngụm lớn.
“Ai da, nhìn thấy không? Em gái nhỏ này thật biết uống.”
Dồn hết sức lực, trong chốc lát, toàn bộ chén rượu đã vào bụng cô. Dao Dao chỉ cảm thấy dạ dày từng đợt khó chịu, đầu cũng choáng váng: “Tôi… tôi uống xong rồi, có thể… có thể đi được chưa?”
Mới vừa chao đảo bước hai bước, tên đàn ông tóm lấy cánh tay, kéo cô vào lòng: “Ai, em gái nếu đã có thể uống thì ở lại bồi rượu anh đi.”
“Thả tôi ra, anh… anh thả ra!” Đầu cực kỳ choáng váng, toàn thân xoay tròn giữa thiên không.
“Ôi, còn là một quả ớt nhỏ nữa này. Ta thích. Ha ha ha.” Tông thiếu nở nụ cười dâm dê, cái miệng rộng ép tới miệng nhỏ của cô...
“Không!” Trong cơn hoảng loạn, cô vơ tay tóm lấy bình rượu, đột nhiên đập một cái...
“Tông thiếu?”
Nhất thời, trán người đàn ông tung toé huyết dịch, tiếng nhạc điếc tai nhức óc thanh biến mất không còn tăm hơi, những người nam nữ đang vui đùa kinh hoàng nhìn về phía bọn họ.
“Mẹ nó! Con đ* này dám đánh lão tử à?” Nam nhân sờ soạng vết máu trên trán, con mắt trợn lên như cái chuông đồng, vung tay tức giận cho cô một bạt tay. Tựa hồ còn chưa hết giận, lại liên tiếp thêm một loạt bạt tai tàn nhẫn.
“A!” Dao Dao chỉ cảm thấy một luồng mùi máu tanh theo khóe miệng trào ra, hai gò má cũng đau rát.
“Con đ*, nể mặt cô thì cô không muốn sao? Tốt lắm, lão tử ngày hôm nay trước mặt tất cả mọi người lột sạch cô, rồi kêu từng người từng người xếp hàng * cô!” Dứt lời, Tông thiếu vung tay xuống.
Hai tên thủ hạ hai bên kéo Dao Dao đang nằm trên ghế sô pha lên.
“Không... Cầu xin… anh… buông tha… tôi.” Âm thanh chống cự yếu ớt, vô lực phản kháng, cũng không biết là tác dụng của rượu hay hai cái bạt tai kia đã khiến cô hôn mê. Ở nơi này xa hoa đồi trụy này, bóng dáng bé nhỏ thoạt nhìn cô độc bất lực, nhưng mục đích của cô chỉ là muốn kiếm lấy tiền chữa bệnh cho ông nội mà thôi...