Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 57: Chương 57: Bị tùy tiện đùa giỡn




Bị tùy tiện đùa giỡn.

Quay trở lại căn biệt thự lạnh lẽo, đẩy cánh cửa phòng ngủ chính ở tầng hai, một người đàn ông đang ngồi xổm đang vẫy tay với cô:

“Lại đây.”

Bước từng bước nặng nề, Dao Dao vô hồn đi đến bên chiếc giường, vừa mới nằm xuống liền bị Ngự Ngạo Thiên kéo vào trong vòng tay.

“Ê.”

Đôi môi nóng bỏng mang theo sự bá đạo của việc đánh dấu chủ quyền, đôi bàn tay lạnh lùng cởi ra từng chiếc từng chiếc quần áo trên người cô.

Một tấm thân trắng như tuyết đang run rẩy được phơi bày trong không khí, đôi môi mềm mại của người đàn ông từ từ tiến xuống dưởi cổ của cô. Khi tiến đến phần nhũ hoa cao vút, lưỡi của anh nhẹ nhàng lướt qua…

“Ư.” Cô nhẫn nại nhắm chặt đôi mắt, bàn tay nhỏ nắm chặt hết mức. Giống như một khúc gỗ cứng nhắc, nằm lặng yên ở đó để mặc cho người đàn ông tùy ý làm bậy.

Những ngón tay lạnh lẽo chạy dọc xuống thăm dò phía bụng dưới phẳng lì của cô. Thân thể cô có hơi chút run rẩy, vô thức kẹp chặt đôi chân nhưng ngay lập tức mở ra.

Rõ ràng sự “phối hợp” này khiến cho Ngự Ngạo Thiên cảm thấy rất không hài lòng, khi ngón tay tìm qua nụ hoa khô, khuôn mặt hắn trở nên khó chịu, xoay người bước xuống giường.

Kết thúc rồi sao? Như vậy có thể kết thúc rồi sao? Dao Dao mở mắt dò xét xung quanh, không tin Ngự Ngạo Thiên đang đứng bên cạnh giường.

“Bảo bối, em thật là kỳ lạ, khi chúng ta không có mối quan hệ cơ thể của em lúc nào cũng giống như bị ngâm trong nước. Bây giờ có mối quan hệ thì một tý phản ứng em cũng không có. Anh có thể hiểu vì cơ thể của em chỉ thích người đàn ông không quen biết đùa giỡn thôi đúng không?”

“Anh!”

Kéo chăn qua để che lấy cơ thể của mình, cô ngồi dậy trong sự giận dữ:

“Ngự Ngạo Thiên, anh đã thắng rồi, hà cớ gì phải dùng những câu loại này để chế giễu tôi cơ chứ?”

Hắn thắng rồi sao? Ồ, nếu như ông nội cô không bị bệnh, cô sẽ chủ động đến trước cửa sao? Mặc dù Ngự Ngạo Thiên không phải là một người đặc biệt chú ý đến quá trình này,nhưng đối với thắng lợi này hắn quả thực không thấy đó là niềm vui.

“Chế giễu em? Ồ, tôi chỉ là muốn nói với em rằng, khi em đã trở thành người yêu em nên làm nhiệm vụ của một người yêu!”

Đang ngồi xổm, bàn tay của anh đánh mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt khôi ngô nhưng nham hiểm từ từ sáp đến gần cô:

“Bảo bối, nếu như muốn an toàn vượt qua ba năm này bản thân em nên tự mình chấp nhận thân phận này cho tốt,nếu không… trong ba năm này tôi sẽ khiến em sống không bằng chết!!”

Buông tay xuống anh lạnh lùng quay người: “Tôi không hy vọng lần sau việc như thế này lại phát sinh, tôi đi trước.” Nói xong câu này, anh đóng sầm cửa bước đi.

Những câu nói của hắn giống như cái chết cứ được lặp đi lặp lại bên tai Dao Dao, rất lâu vẫn không thể rời đi. Bây giờ, cô càng lúc càng nghi ngờ liệu rằng bản thân mình có phải là đang ký hợp đồng với ma quỷ hay không?

Nước mắt đi kèm với sự sỉ nhục cô chậm chậm nằm xuống, không biết khi thức dậy sẽ vượt qua được cơn ác mộng đó không...

Sáng sớm hôm sau.

“Ngự tổng, bản hợp đồng sáng hôm qua giữa ngài với công ty Áo Đình, bọn họ đã gửi đến rồi.”

“Ngự tổng, việc tối hôm qua ngài giao tôi đã hoàn thành rồi.” Ngay khi Ngự Ngạo Thiên bước vào công ty, một số lãnh đạo cấp cao của công ty đang đứng phía sau nơi hắn chờ thang máy để báo cáo về những công việc ngày hôm qua chưa hoàn thành.

Cửa thang máy mở, khi Dao Dao phát hiện Ngự Ngạo Thiên cùng với rất nhiều người cấp cao đang ngoài thang máy trái tim cô bỗng hồi hộp không ngừng nhảy.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô với thân phận là người yêu giáp mặt với Ngự Ngạo Thiên cũng chính là ông chủ lớn, sự căng thẳng tưởng chừng như gấp một trăm lần so với những lần gặp mặt trước đây, bởi cô sợ người khác sẽ phát hiện ra mối quan hệ ngầm giữa bọn họ, cô cố ý cúi đầu xuống.

Ngoài cửa Ngự Ngạo Thiên dường như nhận ra được sự căng thẳng của cô, cố ý chọn một vị trí gần với cô nhất để bước đến.

Ngay lập tức, Dao Dao có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bá đạo đứng ở sau.

“Ngự tổng, báo cáo hàng năm của một số công ty con đã chuyển đến rồi, tôi đã bàn giao cho thư ký Mạc rồi.”

“Được, tôi biết rồi. Một lát nữa tôi sẽ xem lại sau.” Âm thanh đắm đuối mang theo sự uy nghiêm đến vô tận.

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Ngự Ngạo Thiên nói chuyện với cấp dưới của mình, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh lùng hàng ngày củahắn. Cô thậm chí còn nghi ngờ người đàn ông đang đứng đằng sau không phải là Ngự Ngạo Thiên mà cô quen biết!

Đột nhiên, cô cảm nhận có một bàn tay đang đặt lên vai của mình. Cô nhẹ nhàng liếc mắt.

Ngự Ngạo Thiên muốn làm gì? Lo lắng nhìn xung quanh, những người lãnh đạo cấp cao vẫn là đứng sau lưng của Ngự Ngạo Thiên, ngăn cản bởi thân hình hắn, cho nên những người khác không chú ý đến cảnh này.

Uốn éo người, muốn hất cái tay đang để trên bờ vai, ai ngờ…

Bàn tay anh vẽ một cách vô thức dọc theo đường viền cổ áo của cô.

“Hả.” Dao Dao bị làm cho sợ hãi suýt hét lên nhưng sợ thu hút sự chú ý của người khác, cô cắn môi lại, đôi lông mày nhăn lại.

“Đúng rồi, Ngự tổng, trong hai ngày đầu tiên của hội thảo chuyên đề kinh doanh, Chủ tịch Mạc Sâm nói tôi đưa cho ngài một câu.”

“Câu gì?” Vẫn là giọng nói bình tĩnh như thường nhưng những ngón tay gian xảo của hắn đang nhẹ nhàng tìm đến nơi nhạy cảm màu hồng phấn của cô.

Một cảm giác khó chịu như dòng điện lưu chạy qua, cô nhanh chóng muốn ngăn cản sự trêu đùa của người đàn ông có trái tim xấu xa nhưng ngại vì đang có người ở bên ngoài, cô chỉ cố gắng ngấm ngầm chịu đựng, trên khuôn mặt trắng ngần dần dần trở nên hồng hào.

“Chủ tịch của Mạc Sâm nói muốn mời ngài thứ sáu này cùng ăn một bữa cơm.”

“Ăn cơm? Bảo tổng giám đốc Long đi đi. Tôi không có thời gian.”

“Vâng.”

Cuộc đối thoại như mây bay nước chảy, tin rằng tất cả mọi người đều sẽ không ngờ được giờ phút này Phong tổng của bọn họ đang trêu chọc một tiểu thư trong thang máy. Bàn tay ra vào trong quần áo của cô.

Dao Dao thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây tiếp theo, bàn tay ma quỷ của hắn đang tiến xuống phía bụng dưới của cô.

Không!

Dao Dao liếc mắt nhìn xung quanh, vội vàng giữ chặt lấy tay của hắn nhưng vẫn là bị Ngự Ngạo Thiên bắt lấy được.

“Anh ta điên rồi sao? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì chứ.”

Ngón tay lướt qua bụng cô và tìm đến nụ hoa mượt mà như trứng, những ngón tay hắn tùy ý quét lên vòng tròn đó.

“Thịch, thịch, thịch.” Trái tim của cô gần như muốn tìm đến đôi mắt đó, đôi chân từ từ khép lại, càng lo lắng thì mỗi tế bào trên cơ thể lúc càng trở nên hoạt động mạnh mẽ hơn.

Bàn tay cương quyết tìm đến khe hở của nụ hoa, hắn xoa đi xoa lại nhẹ nhàng, chỉ một lúc sau Ngự Ngạo Thiên cảm thấy những đầu ngón tay của anh hơi ẩm ướt. Khóe miệng không thể không phô trương một nụ cười ranh mãnh.

Nhờ sự ẩm ướt ít ỏi này, ngón tay của hắn chầm chậm vào từng khớp từng khớp, một vào một ra.

Dao Dao chỉ cảm thấy bản thân gần như điên rồ, run cầm cập đan xen sự lo lắng mạnh mẽ một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng nay càng trở nên hồng hào hơn.

“Ngự tổng, về…”

“Nếu như mọi người vẫn còn muốn báo cáo với tôi về công việc, một lát nữa đến văn phòng của tôi rồi nói.” Bởi vì bây giờ hắn đã không còn tâm trí nào để xử lý công việc nữa.

“Vâng.”

Ngón tay đã bị nhuộm đầy chất lỏng như mật, càng ngày càng trở nên táo bạo hơn, hắn dường như không cam chịu chỉ ở bên ngoài của nụ hoa, những ngón tay lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong, cho đến tận cuối cùng.

“Này…” Dao Dao không có cách nào kiềm chế phát ra một tiếng nhõng nhẽo yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.