Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 294: Chương 294: Bữa tối của ba người




Nhìn thấy Phong Thần Dật đã chủ động đồng ý giúp Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao mang theo nghi hoặc đi tới phòng khách.

Vừa rồi không phải là Phong Thần Dật rất quyết liệt sao? Như thế nào sau khi gặp Ngự Ngạo Thiên liền đổi ý?

Đôi mắt nghi hoặc vô tình hai tập tài liệu trên bàn cà phê, Dao Dao liền hiếu kỳ mở ra nhìn...

Một cái là bản kế hoạch hỗ trợ của bên Bác Sâm, một cái nữa là bản kế hoạch hỗ trợ của bên Phong thị mà bản kế hoạch của phía bên Phong thị đã được Phong Thần Dật ký.

Nhìn tới hai ly rượu van đỏ trên bàn, không cần nói cũng biết được... Bọn họ đạt được thỏa thuận rồi!

Đáng chết! Còn mình...

Bị hai tên kia trêu đùa rồi!

Hừ! Hừ! Nhớ lúc trước kia Ngự Ngạo Thiên với Long Diệp người tung kẻ hứng trêu đùa cô, không nghĩ tới bây giờ hắn lại hợp tác cùng Phong Thần Dật đùa nghịch mình?

Phong Thần Dật kia cũng thế, Dao Dao trước kia mỗi lần có việc cần hắn giúp, nhất định sẽ bị hắn mặc cả một hồi nhưng sau đó sẽ lập tức thỏa hiệp với yêu cầu của cô.

Ai, xem ra Dao Dao vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ hai người này, dường như cô cũng đã đánh giá thấp mối quan hệ hữu nghị của bọn họ rồi!

“Ngự tổng, không đủ đâu.” Thấy Ngự Ngạo Thiên chuẩn bị năm phần bò bít tết, Phong Thần Dật liền lắc đầu.

“Cho Dao Dao ăn ba phần còn chưa đủ sao?”

“Cô ấy nhiều nhất cũng phải sáu phần! Bình thường thì năm là vừa đủ. Anh chuẩn bị năm phần, vậy hai ta không được ăn rồi.”

“...” Ngự Ngạo Thiên biết, lúc hai người này còn quen nhau căn bản là Dao Dao chưa ăn no qua bao giờ? “Thần Dật, anh trước kia phải khổ cực rồi.”

“Về sau vất vả chính là anh rồi, Ngự tổng.”

Hai người ăn ý an ủi lẫn nhau, kể cũng lạ... Dao Dao nhỏ bé này thoạt nhìn gầy teo yếu ớt, như thế nào lại có thể ăn khỏe như vậy!

“Các anh nói xong chưa...” Dao Dao nghỉ ngơi một hồi thật sự có chút không đành, nghĩ đến chuyện qua giúp đỡ hai người một chút mà khi cô quay lại chứng kiến cảnh tượng này, lập tức ý tốt trong đầu liền tan biến.

Cảnh tượng trong bếp lúc này có thể nói là quá yên bình rồi, hai người đàn ông phối hợp ăn ý, công tư phân minh, hơn nữa còn chuyện trò vui vẻ, hoàn toàn không có chỗ nào cô có thể xen vào, hiển nhiên như một cặp tình nhân ngọt ngào “Mới yêu”.

“Ừng ực.” Dao Dao nuốt nước bọt, đột nhiên cảm giác mình giống như kỳ đà, quấy rầy bọn họ vậy?

Nhưng mà... Như vậy sao giống đồng thính thế nhỉ?

Ồ... Hai người này đều đẹp trai như vậy, nếu như bọn họ thành một đôi nhất định sẽ làm cho không ít hủ nữ đạt được thỏa mãn đấy. Bọn họ như vậy thì ai là công, ai là thụ đây? Theo tính cách của hai người mà nói thì đều giống như công nhưng dáng người cùng với tuổi mà nói, Ngự Ngạo Thiên giống công hơn. Được rồi mặc kệ đi!

Dao Dao si mê nhìn lén vào phòng bếp, tâm trí dần dần bay đi rất xa rồi.

“Ai nha, cắt vào tay rồi.”

“Thần Dật, anh không sao chứ? Cho tôi xem nào.” Ngự Ngạo Thiên cầm ngón tay Phong Thần Dật rồi ngậm trong miệng. Phong Thần Dật ngượng ngùng mà cười cười quay mặt nhìn Ngự Ngạo Thiên.

“Ngạo thiên, anh có mệt không? Nào, để tôi lau mồ hôi cho anh.” Phong Thần Dật ôn nhu lau mồ hôi trên trán Ngự Ngạo Thiên mà trên mặt không khỏi toát ra một nụ cười ngọt ngào.

Nghĩ đến, nghĩ đến đây, mắt Dao Dao sáng lên, hơn nữa còn không ngừng nuốt nước miếng, đôi má cũng ửng hồng.

Hai người kia đang nấu cơm trong bếp, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ngoài phòng khách, nhao nhao ngẩng đầu nhìn, cùng đồng thanh gầm nhẹ nói: “Đừng có suy nghĩ lung tung! Rửa tay nhanh lên rồi ăn cơm!”

“Ách...” Hóa ra vừa rồi đều là Dao Dao tự tưởng tượng!

Trước bàn ăn, ba người bọn họ vừa uống rượu van, vừa ăn bò bít tết. Bầu không khí thoạt nhìn rất vui vẻ và hòa thuận. Nhưng Dao Dao đang ngồi ở giữa lại như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cảm thấy cùng bạn trai cũ và... Ngự Ngạo Thiên cùng nhau ăn cơm là lạ, nhìn như bình thản nhưng dường như lại ẩn chứa sát khí.

Dao Dao không nói câu nào mà tập trung ăn cơm!

“Ngự tổng, anh biết không, lúc trước khi bọn tôi còn đi học, có một hôm đại hội thể dục thể thao, cô ngốc này lại đăng kí thi trượt tuyết, kết quả...”

Sắc mặt Dao Dao cứng đờ, không đợi Phong Thần Dật nói xong, lập tức dao và nĩa xuống rồi gầm nhẹ nói: “Im đi!”

“Chuyện đó rất thú vị, kể lạ cho Ngự tổng nghe một chút thôi.”

“Vậy sao anh không nói chuyện xấu hổ của anh đi?”

“Nếu em muốn tôi kể thì tôi sẽ kể.”

“Ách...” Nói thật, thời còn đi học Phong Thần Dật rất hoàn hảo, hoàn toàn không xảy ra bất cứ chuyện xấu hổ nào. “Em mặc kệ, nếu anh nói chuyện đó, tôi sẽ giết anh!”

“Em uy hiếp tôi sao? Nha, tôi sợ rồi đây này.”

“Hừ...” Dao Dao đảo mắt liền lấy một cọng hành tây trên bàn.

“Chết tiệt! Em chán sống rồi hả?”

“Anh định đánh tôi à?”

Bầu không khí yên bình dần dần biến mất, Ngự Ngạo Thiên nãy giờ vần ngồi lẳng lặng ăn dường như bị xa lánh vào một thế giới khác.

Nhìn bọn họ thân thiết như vậy, Ngự Ngạo Thiên dường như thấy được quá khứ của bọn họ, cũng nhìn thấy một Lạc Dao Dao rất khác và một Phong Thần Dật rất khác.

Dao Dao mà hắn biết là đáng yêu như con thỏ trắng mà khi ở cùng với Phong Thần Dật thì cô lại hoạt bát, lanh lợi hơn, thậm chí còn có chút dữ dằn.

Phong Thần Dật trong mắt hắn là lạnh lùng cho dù có cười thì cũng chỉ là giả vờ nhưng khi ở trước mặt Dao Dao, hắn lại lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng, thậm chí tính cách cũng rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nếu như dùng một từ để diễn tả hai người kia, có lẽ không có từ nào thính hợp hơn “trời sinh một đôi” rồi!

“Xoẹt xoẹt...” Dao cắt bò bít tết ma sát trên chén đĩa lúc này phát ra một tiếng chói tai.

Dao Dao và Phong Thần Dật đang cãi nhau cũng ngưng lại mà nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao lúc này mới phát giác được... Hành động vừa rồi của mình hình như có chút quá mức.

“Thật có lỗi.” Ngự Ngạo Thiên áy náy đối với chuyện vừa rồi, sau đó cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, chậm rãi nói: “Bảo bối, vừa rồi Thần Dật nói em tham gia thi trượt tuyết, không phải cuối cùng lại bị rách quần à?”

“...”

“PHỐC.” Phong Thần Dật thiếu chút nữa phun hết rượu trong miệng, ra vẻ vô tội nhún vai: “Là Ngự tổng tự đoán được đấy, không có liên quan đến tôi.”

“Anh!” Dao Dao oán hận nghiến răng, đúng vậy! Khi đi học, Dao Dao có văn thể mỹ đều không giỏi, mỗi lần cũng đều phải rất chật vật mới qua môn được.

Lần đó khi cô hiên ngang tham gia thi trượt tuyết, kết quả đang lúc cao trào thì, đũng quần... “Xẹt” một tiếng, rách ra. Đã trở thành trò cười của cả trường gần nửa năm sau.

“Ngự tổng, sao anh lại đoán được vậy?”

“Rất bình thường, việc này cô ấy làm được.” Ngự Ngạo Thiên buông dao và nĩa trong tay xuống, cười tà mắt nhìn Phong Thần Dật, chậm rãi nói: “Anh còn nhớ lần trước khi mình gặp nhau trong siêu thị, lúc tôi quên mang theo bóp.”

“Ừ?”

“Cái tã tôi mua là mua cho Dao Dao đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.