Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 355: Chương 355: Cháu không nghĩ rằng cháu có điểm gì không xứng với anh ấy




“Lạc tiểu thư! Ta là muốn nói cho cô biết, cô vừa lương thiện lại rất yêu Thần Dật, cũng không phải tham tiền của Phong gia? Nhưng có điều nói khó có thể làm cảm động ta.

“Bác ạ! Bác hiểu sai ý của cháu rồi! Cháu không phải muốn thể hiện phẩm chất cao sang của cháu. Như bác đã nói, những điều này khó có thể làm cho bác thay đổi cách nghĩ. Mà cháu muốn nói trên người cháu có một vật cùng với thiếu gia khó thể mua được, là vì…” Cô từ từ lấy trong túi ra một tờ giấy chứng nhận. “Đây là giấy cấp phép luật sư của cháu”. Nói xong cô đặt tờ giấy lên trên bàn.

“Nếu bác có chút am hiểu về nghề luật sư, thì có lẽ bác cũng biết một người luật sư cấp cao thế giới sẽ có thu nhập cao thế nào. Đúng là cháu chưa đủ khả năng để giúp được tập đoàn Phong thị nhưng… cháu lại có thể có cách làm cho tập đoàn Phong thị ngày càng lớn mạnh! Sẽ làm cho Phong thị phát triển càng ngày càng nhanh. Cháu nghĩ rằng bác hiểu rõ hơn cháu.”

Phong Tiêu bây giờ cũng sáu mươi mấy tuổi rồi có chuyện gì mà chưa trải qua, chưa được chứng kiến. Lương mà một người luật sư cấp cao có được ông làm sao lại không biết?

Bây giờ luật sư cấp cao thế giới mới có vài người mà thôi. Ông thật không ngờ rằng cô gái ấy lại nằm trong số đó? Thảo nào cô ấy lại nói: “Cháu không nghĩ rằng mình có điểm nào không sánh được với Phong gia.”

Đúng vậy, có được vị trí đó, thì khẳng định một điều rằng có nhà doanh nghiệp nào lại không muốn có được cô ta chứ! “Lạc tiểu thư, cho phép tôi hỏi chỉ số IQ của cô cao bao nhiêu? Tôi không có ác ý gì cả.

“Dạ, cháu hiểu rồi bác, cháu đúng là khác với mọi người, chỉ số IQ của cháu là 200.”

“200?” Phong Thần Duệ ngay bên cạnh nghe xong cảm thấy ngơ ngác, cô gái này lại có chỉ số IQ cao như vậy?

Quá xứng! Phong Tiêu đã không chú ý nhiều: “Thảo nào một người như vậy có thể thi được giấy phép tư cách luật sư cấp cao thế giới?”

“Cô Lạc, năng lực vượt trội của cô thật làm cho tôi thật khâm phục. Nhưng cô là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên cũng là sự thực sao? Ba tôi không thể thông cảm cho cô điểm này được.” Phong Thần Duệ thấy tình hình không tốt, ắt sẽ có chuyện.

Quả nhiên, khi ông nghe được những điều này, thần sắc vừa tươi một chút thì lại u ám.

Nhưng đến lượt Phong Thần Dật, anh rõ ràng biết, lần này anh cả anh đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

“Phong Thần Duệ, nếu như không phải niệm tình anh trai anh là Phong Thần Dật thì chỉ cần câu này của anh, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng rồi. Tội danh xỉ nhục luật sư cấp cao là rất lớn!”

“Cô có dám chắc là cô không qua lại với Ngự Ngạo Thiên không?” Phong Thần Duệ vẻ mặt tức giận.

“Tôi đúng là đã từng ở bên cạnh Ngự Ngạo Thiên nhưng chỉ với tư cách là luật sư đại diện của anh ấy thôi.” Đối mặt với quá khứ cô không muốn phủ nhận nhưng khi đối mặt với anh trai của Phong Thần Dật cô chỉ có thể làm như vậy.

Vậy à, tôi có nghe được một tin là bên cạnh Ngự Ngạo Thiên có một luật sư cấp cao thế giới vì thế hắn mới tranh cử thành công. Người đó lẽ nào lại là cô?

Than thở! Bác ạ, cháu không dám nói cuộc tranh cử của Ngự Ngạo Thiên thành công là do công lao của cháu nhưng cuộc tranh cử của Ngự Ngạo Thiên lần đó đúng là do cháu làm đại diện.

“Ba, ba đừng nghe cô ta ngụy biện, cô ta đúng là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên đó!” Phong Thần Duệ nói không chút nể tình.

Dao Dao dùng sức nắm chặt tay, khuôn mặt nở nụ cười sắc sảo: “Phong Thần Duệ, anh nói tôi là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên vậy thì chứng cứ đâu? Ngược lại, nếu anh nói tôi là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên vậy thì sao lúc trước ở nhà hàng còn tỏ tình với tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh? Hay là do tôi đã từ chối anh nên anh mới xỉ nhục tôi vậy?”

“Cô…”

À! Nhắc đến chuyện này, tôi mới nhớ ra. Phong Thần Dật không cho Phong Thần Duệ cơ hội nói, nhanh chóng mở lời: “Dao Dao, anh nhớ là anh cả của anh còn đưa cho em thẻ vàng đúng không?”

Chảy mồ hôi! Phong Thần Dật bây giờ giống như một tên tiểu nhân nham hiểm, anh thật biết lợi dụng thời cơ.

“Thần Duệ, cô ta nói đúng sao? Sao anh lại mang thẻ vàng tặng cho cô ta?” Lúc này một người phụ nữ ngồi bên cạnh mới bắt đầu lên tiếng.

Phong Thần dật chuyển hướng, giả bộ an ủi nói: “Chị dâu, chị đừng có tức giận. Dao Dao là bạn gái của em làm sao có thể nhận thẻ vàng của anh cả được?” Sau khi anh cả đi thì cô ấy đã đem thẻ vàng đó giao lại cho em rồi. Em cũng đã trả lại cho anh cả rồi, đúng không anh?”

Nghe xong lời em trai nói, Phong Thần Duệ tức tối nắm chặt tay.

Dao Dao bây giờ mới biết người phụ nữ này là vợ của Phong Thần Duệ. Nếu biết sớm hơn thì có lẽ cô cũng không nói ra những chuyện này. Cô không muốn vì ghét Phong Thần Duệ mà kéo cả vợ của hắn xuống theo.

“Phong Thần Duệ, anh thật là quá đáng. Đến người yêu của em trai cũng muốn giành.” Sự tức tối trên nét mặt vợ của Phong Thần Duệ càng ngày càng tăng.

Đang ngồi ở ghế sofa, Phong Tiêu đập mạnh một phát xuống bàn quát: “Tất cả đều im lặng hết cho ta! Thần Duệ, lúc đó con có biết cô ta là bạn gái của em con không?”

“Ba! Ba nghe con giải thích...”

“Tức là con cũng biết rồi? Thần Duệ, con làm ta quá thất vọng, làm mất mặt Phong gia ta.”

“Ba, ba đừng giận.” Nhìn Phong Tiêu đang mắng Phong Thần Duệ, Phong Thần Dật liền dẫn cô rời đi.

Vừa ra khỏi cửa thì anh không nhịn được cười.

“Sao anh lại cười suốt vậy?” Ngồi trên xe, Dao Dao tò mò hỏi.

Phong Thần Dật trấn tĩnh lại và nói: “Thấy em nỗ lực vì cuộc hôn nhân này sao anh lại không vui được.”

Ngạc nhiên… Chảy mồ hôi! Đúng thật là… Vốn dĩ cô phá rối cuộc hôn nhân này, cuối cùng trong chốc lát lại bắt đầu bảo vệ nó rồi.

Nhưng mà… Phong Thần Dật đã hi sinh rất nhiều vì cô nên cô cũng muốn cùng anh mà cố gắng.

Không sao cả, nếu không phải sự gây khó dễ của ông thì cho dù có kết hôn cũng không được vui. Nhưng trải qua lần này, cô càng quyết tâm muốn ở bên cạnh Phong Thần Dật cả đời cho dù không yêu.

“Em thấy anh vì sự thảm hại của anh trai anh mới cười gian xảo vậy.” Có thể là vì điểm này. Đúng thật, nhìn anh trai như vậy anh cũng có chút đắc ý nhưng hơn thế nữa lại là…

Anh lại một lần nữa chứng kiến tài năng thực sự của Dao Dao. Anh đã sớm nói rồi, Dao Dao đúng là có được bản lĩnh này, có thể biến một việc không thể thành có thể.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi chụp ảnh cưới.”

“Hả? Nhưng bác trai vẫn chưa đồng ý cuộc hôn nhân của chúng ta mà?”

Thấy dáng vẻ lo lắng của Dao Dao, Phong Thần Dật mỉm cười, nói: “Anh đã nói rồi, không cần ông ấy đồng ý. Hơn nữa, nghe em giới thiệu xong, ông ý chắc chắn sẽ đồng ý.

“Ba anh là một thương nhân, ông ấy chắc sẽ có tính toán được mất.”

Một nhân tài như Dao Dao chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Có thể giữ cô ấy bên mình còn tốt hơn là lấy mười người vợ có gia thế mà còn phải so đo tính toán. Về điểm này, Phong Tiêu cũng biết rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.