Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 211: Chương 211: Chú à… anh cùng những người kia đã làm gì rồi?




“Dao Dao, Ngự tổng được chào đón như vậy mà cậu cũng không đi xem một chút thử sao?” Cung Tiểu Mạn tiến đến nhẹ nhàng nằm cạnh Dao Dao.

Cô đưa mắt xem cảnh náo nhiệt trên ghế sofa, nhàn nhạt nở nụ cười:

“Như vậy không phải là rất tốt sao?” Nếu Ngự Ngạo Thiên như vậy có thể thích cô nàng nào trong đó thì không phải cô sẽ ngay lập tức được thoát thân rồi sao.

“Hắc, nếu bây giờ vai chính có thể bị đổi thành người khác mà cậu vẫn có thể bình tĩnh được như thế sao?”

“Hả?” Cô tò mò nhíu mày: “Ý cậu là sao chứ?”

“Không có gì thì là ví dụ… ví dụ như vai nam chính có thể đổi thành Kỳ Liên học trưởng, hay Long Kỳ, thậm chí là… Phong Thần Dật thì cậu sẽ chú ý đến ai trong số bọn họ đang cùng các nữ sinh kia tám chuyện đây?”

Cung Tiểu Mạn thật là có ý đồ xấu mà, hỏi ra vấn đề như vậy, kết quả đã quá rõ ràng rồi, đương nhiên là… Phong Thần Dật rồi.

Dao Dao im lặng lựa chọn.

“Cậu không nói cũng không sao, thế nhưng trong lòng đã có đáp án rồi thì người đó chính là người hiện tại mà cậu yêu a.”

Ha ha, yêu?

Không chắc, lúc mà gặp lại Phong Thần Dật sau hai năm, cô đã trốn tránh cái cảm giác này. Nhưng từ từ mà cô cũng có thể trực tiếp đối diện rồi… Nhưng cô lại cảm giác được rõ ràng là tình cảm của cô đối với phong Thần Dật đã từ từ phai nhạt dần, hay là do cô và hắn gặp nhau quá ít nên cảm giác này đã giảm đi nhiều rồi chăng?

“Dao Dao, cậu nghĩ ngơi chút đi ha.” Nói xong, Cung Tiểu Mạn bước nhanh đến cửa: “Này, chú đi đâu vậy?”

Bước chân Hàn Ly Thương, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía cô: “Về nhà!”

“A? Cảm giác bị mọi người đối xử lạnh lùng, khẳng định trong lòng thật không dễ chịu ha?”

“Đây không phải là điều cô ban tặng sao? Có điều từ trước đến giờ tôi cũng không thích bị mọi người vây quanh.”

“Vậy sao? Xem ra là chú chỉ thích một mình tôi vây quanh chú thôi phải không?”

Nhìn nụ cười tà ác trên mặt cô, Hàn Ly Thương bấc đắc dĩ nhíu mày: “Nói ra câu này mà cô không cảm thấy xấu hổ à?”

“Anh không xấu hổ thì mắc gì tôi phải ngại chứ? Đại thức theo tôi tám chuyện nhé.”

“Không có thời gian!”

“Như vậy a... Nếu giờ tôi đây gọi là bất lịch sự, Anh nói xem bọn họ có thể từ phòng khách mà lao ngay đến đây không?” Cung Tiểu Mạn thân thể dựa vào vách tượng, cười quỷ dị.

Hàn Ly Thương vẻ mặt lạnh lùng âm trầm lần hai: “Muốn nói chuyện gì?”

“A, chỉ là tâm sự chút thôi, thật ra chú đã có bao nhiêu người bạn gái rồi…”

“Ba người.”

Chậc, cô còn tưởng rằng vị lãnh đại thúc này còn chưa từng có bạn gái nữa cơ, không nghĩ tới hắn cũng chỉ là một nam nhân bình thường. “Vậy chú cùng với ba người bạn gái cũ đó đã làm những gì rồi?”

“Tiểu nha đầu, cô theo tôi hầu chuyện là vì những chuyện này à?”

“Có vấn đề gì sao?” Cô chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Ly Thương, chắp hai tay ở sau lưng, cười quỷ dị: “Nếu như không tiện trả lời, vậy để tôi nói trước vậy.”

“Không cần, tôi không có hứng thú biết!”

Cung Tiểu Mạn đã lấy hết dũng khí mới dám nhắc đến chủ đề này, kỳ thực hiện tại cô cũng không có biểu hiện gì, ít ra cô cũng là con gái mà nhưng đứng trước một tảng băng ngàn năm như vậy, cô không chủ động trước thì làm sao cô thể hòa tan được hắn đây?

“Không muốn biết thì thôi, chậc… Tôi cũng không còn hứng thú nói nữa rồi.”

Một bên khác…

Ngự Ngạo Thiên nhắm mắt đối phó đám nữ sinh kia, một bên liếc nhìn Dao Dao trong góc kia, khẽ nhíu mày một hồi: “Được rồi, hôm nay đã muộn rồi, các em cũng nên trở về trường học đi nào?”

“Ạch…” Như vậy đám nữ sinh thật không cam tâm a nhưng kỳ thực cũng đã tới giờ trở về trường rồi: “Thôi vậy, Ngự tổng, Long Diệp ca ca, chúng tôi xin phép đi đây. Long Kỳ chúng tôi đi nha.”

“Ừ. Tạm biệt.”

Đám nữ sinh cùng nhau rời đi, trong đó có một người lại khoác tay Dao Dao: “Lạc Dao Dao, chúng mình đi thôi. Sao cậu còn đờ người ra đấy vậy.”

Ạch... Đi? Nơi này hiện tại là chỗ ở của cô mà, đi rồi, không phải là đã về rồi sao? “Nha, mình...”

“Ai da.” Lúc này không biết Cung Tiểu Mạn từ đâu xuất hiện, tay ôm bụng rên rỉ: “Tớ đau bụng quá, phải đi vệ sinh cái đã, các cậu đi trước đi, dặn Dao Dao ở lại với mình nhé.”

“Nha, vậy bọn mình đi trước đây, không chờ các cậu nữa.” Các nữ sinh đồng loạt cùng nhau rời đi.

Cung Tiểu Mạn cười xấu xa, nháy mắt với cô một cái, cô thật không biết Cung Tiểu Mạn đây là giúp cô hay hại cô đây, kỳ thực cùng các bạn kia trốn ra ngoài dạo một vòng rồi tối muộn trở về thì tốt rồi.

“Ngạo Thiên, chúng tôi cũng đi đây.” Long Diệp cùng Long Kỳ rời đi.

“Tôi cũng đi đây.” Hàn Ly Thương cảm thấy đã được giải thoát nên cũng nhanh chóng chào hỏi Ngự Ngạo Thiên rồi rời đi.

“Ngự tổng, Dao Dao, tớ cũng về đây.” Cung Tiểu Mạn căn bản là muốn đuổi theo Hàn Ly Thương mà bước đi.

“Ạch, Tiểu Mạn dù thế nào cũng không cần gấp như vậy chứ?” Vốn đối với chuyện tình cảm có chút trì độn, vậy mà Dao Dao tựa hồ như phát hiện ra người chị em tốt của mình… hình như đã biết yêu rồi!

“Ôi.” Biệt thự huyên náo giờ này đã yên tĩnh lại rồi, Ngự Ngạo Thiên mệt mỏi nằm ở trên ghế sofa.

“Anh rất mệt a?”

“Đương nhiên rồi, tán gẫu cùng với đám nữ sinh ấy thực sự là quá cực khổ rồi.”

Chậc, hắn cực khổ là vì giả vờ tỏ ra dáng vẻ ôn nhu đấy chứ? “Anh có thể không cùng các bạn ấy tán gẫu được mà.”

“Bảo bối, em thật sự là không có lương tâm.” Ngự Ngạo Thiên một tay chống đỡ cười khẩy nhìn về phía Dao Dao đang đứng trước mặt.

“Mắc mớ gì đến em?”

“Hừ, các cô ấy nếu không phải là bạn học của em thì em cho rằng anh sẽ kiên trì cùng họ mà hầu chuyện sao?”

“Thần Dật, nếu như anh không thích ra ngoài chơi cùng các bạn của em thì cũng không cần miễn cưỡng đâu.”

“A, nếu anh đã chọn em rồi thì tất cả những người xung quanh em dù anh không thích thì anh cũng sẽ theo đến cùng a.”

Có người đã từng nói như vậy, một người đàn ông yêu cô, mặc dù không thích bạn bè cô nhưng vẫn nhẫn nại theo cô, vì hắn không muốn thấy người yêu mình phải khó xử.

Những ngày ở bên Phong Thần dật, hắn xác thực cũng đã làm như vậy.

Cô cho rằng sau này nếu gặp phải cũng sẽ không cảm động với nam nhân đó nữa nhưng giờ khắc này...

“Rầm… rầm.” Sau khi Ngự Ngạo Thiên nói xong câu đó thì trong lòng cô lại gợn lên những làn sóng...

“Vù.” Một chiếc xe thể thao cao cấp đang nhanh chóng rời khỏi biệt thự Ngự Ngạo Thiên thì đột nhiên từ đâu một thân ảnh bé nhỏ nhảy ào ra chắn ngay giữa đường đi.

“Tư...” Một tiếng, Hàn Ly Thương nhanh chóng đạp phanh xe để không phải đụng trúng bóng người xuất hiện đột ngột kia.

“Muốn chết sao?”

Không thể nghi ngờ, người dám cản xe của Hàn Ly Thương cũng chỉ có Cung Tiểu Mạn mà thôi, cô nở nụ cười cợt nhả, trực tiếp ngồi lên xe, còn ngồi kế bên hắn: “Chú à, đưa tôi về trường học giùm nhé, cảm ơn.”

Hắn đã được lĩnh giáo qua da mặt dày của Cung Tiểu Mạn rồi, vậy nên hôm nay mà không đưa cô về trường học đảm bảo sẽ gặp thêm nhiều phiền toái thôi. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn, im lặng, trực tiếp khởi động xe.

Chiếc xe thể thao chạy như bay trên đường cái, thổi tung từng trận gió nhẹ, Cung Tiểu Mạn thỉnh thoảng liếc nhìn nam nhân lạnh lùng bên cạnh.

“Nhìn tôi làm gì hả?” Hàn Ly Thương dừng xe ở phía trước, lạnh lùng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.