Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 96: Chương 96: Chuyện về nuôi “hổ”




Mặc dù tiếng nói của Dao Dao rất nhỏ nhưng mấy đồng nghiệp ngồi gần chỗ cô vẫn có thể nghe được:

“Tiểu Lạc cô điên rồi sao? Không được nói năng hàm hồ.”

“Cô đang nói chuyện gì vậy? Có thể nói lại cho ta một chút?” Long Diệp mở miệng mỉm cười.

Tôn Lệ hung hăng trợn mắt với Dao Dao, khổ sở nói:

“Cô ta nói, cô ta nói không thể mua cổ phiếu Bảo Lệ Hoa.”

Trong phút chốc sắc mặt mọi người đều thay đổi, phải biết rằng mục đích của đầu tư này nhưng dù là suy tính cỡ nào thì bọn họ cũng không nghĩ rằng, ngay cả tổng tài còn chưa cho ý kiến, vậy mà một nhân viên nhỏ nhoi mới tới làm được mấy ngày lại dám nói ra những lời này.

“Cái cô nhân viên mới tới kia, cô không cần đi làm nữa, trực tiếp tới phòng nhân sự báo nghỉ việc đi!”

Lâm Á Thành tức giận đến tái cả mặt.

“Quản lí Lâm, tôi biết… Có thể tôi không nên nói ra những lời này, nhưng… Nhưng giá bút của quỹ tin cậy gửi gấm thực sự không thích hợp để đầu tư vào cổ phiếu Bảo Lệ Hoa.”

Có được công việc này đối với Dao Dao là không dễ nhưng nếu chỉ vì giữ được việc mà mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện thì cô ta làm không được.

“Cô thì biết cái gì hả? Cô chỉ là một nhân viên chân ướt chân ráo vào công ty thì có tư cách gì nói về chuyện này…”

“Tại sao vậy chứ?”

Long Diệp nói lớn tiếng làm át đi tiếng quát của Lâm Á Thành.

Đối với Dao Dao mà nói thái độ ôn hòa của Long Diệp như tiếp cho cô một liều thuốc an thần, giúp cô bình tĩnh lại.

“Bởi vì cổ phiếu Bảo Lệ Hoa cũng không thích hợp làm cắt đứt quan hệ đầu tư rất nhiều, nguyên nhân là vì…” Đi tới trước mặt một tấm bảng, cầm bút lên, một bên phân tích nguyên nhân sống động như thật, bên còn lại mô tả chiêu đồ phân tích. “Chính là nguyên nhân này. Sở dĩ…” Khi nhìn qua Ngư Ngạo Thiên thì khí thế tự tin đang dâng trào của cô thoáng cái đã bị dập tắt.

Hắn sẽ tức giận sao? Nhưng mà đây là chuyện của phòng tài chính nên đây cũng là trách nhiệm của mình, hắn không nên tức giận mới phải? Nhưng nói không chừng hắn sẽ càng tán đồng với việc Bảo Lệ Hoa, như vậy chẳng phải nói là xen vào việc của người khác sao? Không xong rồi, làm thế nào bây giờ!

Trong lòng không yên, toàn bộ tinh thần và sức lực của cô đều ở chỗ của Ngự Ngạo Thiên, cô hoàn toàn không quan tâm tới những ánh mắt đang nhìn mình.

“Vậy theo lý luận của ngươi, giá bút quỹ tin cậy gửi gắm không thích hợp cho việc đầu tư cổ phiếu này.” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người có mặt ở đấy đều sửng sốt, chẳng lẽ Ngự tổng cũng tán thành với lý luận của nhân viên mới kia ư?

“Thích hợp đầu tư ở… Đầu tư ở…”

Nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Ngự Ngạo Thiên nói rằng:

“Cổ phiếu Trường Hồng.”

“Không lầm đấy chứ, đấy chỉ là cổ phiếu đáng vứt đi.” Mọi người tỏ thái độ giễu cợt.

Lâm Á Thành ngày càng tức giận, liền nói:

“Tiểu Lạc, với những gì cô vừa mới phân tích ta không muốn phản bác. Bởi vì ta tưởng đâu cô có cao kiến gì đấy nhưng Trường Hồng vừa mới thua lỗ nặng nề, vậy mà ngươi cũng dám dùng bút tài chính lớn như vậy trên cổ phiếu đấy ư?”

“Không phải, ta không có nói bậy.”

“Còn nói không phải là nói bậy? Đây là công ty, không phải sân chơi của cô, cô không thể hời hợt như thế được, khiến công ty phải chịu sự mạo hiểm của cô!”

“Đúng vậy, tiểu Lạc, cô trẻ con quá.”

“Không có, ta không có…” Đối diện với hơn mười mấy con người phản bác mình, Dao Dao ít nhiều cũng có cảm giác ngậm đắng nuốt cay, khó lòng nói rõ nhưng mình không phải là nhất thời bồng bột.

Giữa lúc bầu không khí trong phòng hết mực căng thẳng thì Ngự Ngạo Thiên đột nhiên đứng dậy.

Trong chớp mắt, khí phách của hắn làm cho tất cả mọi người phải im miệng, dồn hết mọi ánh mắt về mình.

“Được rồi, mua cổ phiếu Trường Hồng, tan họp…”

Chưa cho kẻ nào có bất cứ cơ hội phản đối, lời nói của Ngự Ngạo Thiên được nói ra, hắn cùng với Tổng giám đốc Long và Mạc Tuyết Đồng bước ra khỏi phòng họp.

Một lúc lâu sau mọi người mới phản ứng lại:

“Mua… mua… cổ phiếu Trường Hồng? Ngự… Ngự tổng cũng nói như vậy sao?”

“Đúng. Hình như là đúng vậy.”

“Chẳng qua là người mới tới có sự gan dạ sáng suốt… Được rồi, hãy làm cho thật tốt nhé!”

Lúc này, Tổng giám ngồi tai chỗ mỉm cười nhìn Dao Dao nói.

Vẫn như năm ba mươi mấy tuổi, đường nét ngũ quan rõ ràng mà sâu sắc, mặc trên người một bộ âu phục càng làm tăng thêm vẻ nho nhã trưởng thành rất có sức hút.

Người này… là…?

Dao Dao chưa kịp phản ứng gì thì nam nhân kia đã rời đi.

“Tổng giám Uông đi thong thả.”

“Tổng giám Uông đi thong thả.”

Hóa ra hắn là tổng giám đốc khu vực à.

Chờ một chút! Vừa rồi không phải Ngự Ngạo Thiên nói là mua cổ phiếu Trường Hồng sao?

Khi Ngự Ngạo Thiên đột nhiên đứng lên, lúc đầu chữ nghĩa trong đầu cô tự nhiên chạy đi đâu hết, ngay cả hắn nói gì cũng không nghe rõ. Khi nhìn mọi người xung quanh ai nấy mặt cũng nghệch ra, luống cuống bàn luận, cô biết không chỉ mình cô mà rất nhiều người ở đây đều bị khí thế của Ngự Ngạo Thiên áp đảo.

“Ngạo Thiên, ngươi cũng thật tinh mắt đấy, một lính mới của bộ tài chính cũng có sự nhạy bén như vậy, thật là đáng sợ.”

Vừa ra khỏi phòng họp, Long Diệp vừa đi vừa than thở.

“À.” Ngự Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.

“Cũng không phải tôi cố ý đem cô ấy sắp xếp vào phòng tài chính, cô ấy muốn đi làm, phòng tài chính vừa lúc lại thiếu người, thấy vậy nên tôi mới sắp xếp cho cô ấy vào phòng tài chính.”

“Hắc xì… Tôi còn tưởng là cậu… Nhưng thật ra nha đầu đó đối với đầu tư quả thật là có thiên phú.”

“Cũng không phải có thiên phú đối với đầu tư.” Ngự Ngạo Thiên đang đi đột nhiên dừng lại.

“Đó là?”

Khuôn mặt đẹp trở nên sáng lóa, đôi mắt thâm sâu của hắn chợt lóe:

“Người có chỉ số thông minh đạt từ hai trăm trở lên, bất luận làm gì thì so với người bình thường cũng nhạy cảm hơn, chuẩn xác hơn gấp chục lần.”

“Này, cậu nhìn nhận người đúng như vậy, chỉ có điều, nếu nha đầu đó trên người có những thiên ưu tốt như thế, sao cậu không đem cô ta giữ bên mình mà trọng dụng?”

Dừng lại, Ngự Ngạo Thiên im lặng một lát, cười nói:

“Cô ta bây giờ còn vô cùng đơn thuần, giữ ở bên cạnh tôi chẳng khác nào nuôi hổ để gậy họa.”

Về điểm này… Long Diệp cuối cùng cũng hiểu được vì sao từ trước tới nay Ngự Ngạo Thiên không đem nhân tài như Dao Dao giữ bên mình.

“Ngạo Thiên, phần báo cáo này… phải làm sao?” Từ phía sau Mạc Tuyết Đồng cầm văn kiện khi nãy đi tới.

Hắn nhận văn kiện, từ từ mở ra…

Chỉ thấy nội dung ở trên chính là báo cáo phân tích đầu tư Trường hồng mà Dao Dao nói khi nãy!

“Giúp ta hủy nó đi.” Khẽ cười, sau đó đi vào thang máy…

Suốt cả buổi chiều, không khí trong phòng làm việc của phòng tài chính hết sức quái dị, mọi người nhìn thấy Dao Dao như thấy dịch bệnh, liền tránh xa để khỏi phiền toái.

“Ôi chao, chúng ta nỗ lực cả một tuần không bằng người ta nói một câu. Có vài người rất thích chơi trội nhưng làm điều không tốt rất dễ gây phiền phức cho bản thân.

“Không có việc gì Trương Tỷ, chờ kết quả đi, một số người nên chuẩn bị tinh thần. Cô mong rằng Trường Hồng thua lỗ.”

“Hay lắm, cái gì cũng không hiểu mà còn giả bộ như mình là chuyên gia, ngu ngốc!”

Những lời nói chua xót của đồng nghiệp truyền đến tai cô nhưng đối với chuyện này cô chọn nghe tai này bỏ qua tai kia là tốt nhất. Nếu như cô có lựa chọn sai lầm thì cũng không hối hận, bởi vì cô đã làm phần công việc của mình hết cả tâm sức là đủ rồi.

“Tiểu Lạc, tôi tin cô, đừng nghe những gì bọn họ nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.