Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 462: Chương 462: Cô ấy có thai rồi?! (1)




Nhưng mọi người vẫn giữ thái độ rất căng thẳng: “Tôi không đủ kiên nhẫn để đợi hắn về rồi mới nói, cô gọi điện cho hắn ngay đi, bảo hắn về giải thích cho chúng tôi ngay lập tức!”

Cắt, Dao Dao không tin được nữa, nếu như thật sự gọi Phong Thần Dật quay về, họ còn dám làm ầm ĩ nữa không? Biết ngay là bắt nạt Lisa mà!

“Xin lỗi, Phong tổng hiện đang giải quyết công việc, tôi không có quyền làm phiền anh ấy.”

“Bây giờ chúng tôi có thể cho rằng, Phong tổng là thứ rùa rụt cổ không? Dám làm không dám chịu, khai trừ chúng tôi mà không dám ra mặt, thật không đáng mặt đàn ông!”

Cũng không biết ai đã nói ra câu đó, khiến Dao Dao đứng bên nghe hết sự tình mà tức không kìm được. “Phong tổng có gì mà phải giấu các anh chứ? Khai trừ các người thì cũng đã khai trừ rồi, các người làm loạn vô căn cứ như vậy chỉ thể hiện ra rằng mấy người chỉ giỏi già mồm!” Hai tay cô ôm về phía trước, lạnh lùng bước ra khỏi phòng làm việc.

Lisa vừa liếc sang, đang định chào cô một tiếng, cô liền lập tức ngăn Lisa lại, khẽ lắc đầu.

“Cô là ai?” Vài giám đốc điều hành của công ty quay sang nhìn Dao Dao.

Cô lạnh lùng liếc mắt, phẫn nộ nói: “Thân phận của ta các người có tư cách để hỏi sao?! Lisa, mau gọi bảo vệ lên đây, lôi mấy tên làm càn này đi!”

“Vâng.”

“Cô dám thì thử gọi bảo vệ lên đây?” Một nam nhân trong số đó kích động xông thẳng đến trước mặt Dao Dao.

Cô lướt nhìn gã đàn ông cao hơn mình một cái đầu một lượt, nhếch miệng nói: “Tôi có thể coi đây là anh đang uy hiếp tôi không?”

“Cái gì mà gọi là uy hiếp? Chúng ta đều có đủ bản lĩnh nên cứ dựa vào pháp luật mà nói thôi.”

“Đúng thế! Dựa vào “Luật Lao động” Phong tổng dựa vào cái gì mà đòi khai trừ chúng tôi?”

“Đúng vậy…”

Nghe những lời bàn luận ba hoa chích chòe, Dao Dao quay người lại, đập một cái thật mạnh xuống bàn: “Các người đừng có nói chuyện luật pháp với tôi, luật pháp ư, tôi hiểu hơn mấy người! Dựa vào điều khoản 143 chương 4 Luật Lao động, công ty có quyền được chấm dứt quan hệ hợp tác với nhân viên. Tại chương 2, điều 179 Luật Lao động, những nhân viên không may bị khai trừ sẽ được bồi thường gấp 3 lần.”

Nghe cô đọc lưu loát các điều khoản trong Luật Lao động, không ít người đứng trong phòng làm việc đều ngây người ra. “Vậy… vậy bên công ty phải bồi thường đúng không?”

“Ha… thật nực cười, nghe ý câu này của mấy người, có phải các người nghĩ Phong tổng dám khai trừ mấy người thì sẽ không bồi thường thiệt hại cho mấy người à?”

Dao Dao đứng khoanh tay, tựa vào bàn làm việc, cười lạnh lùng: “Không phải là vì tiền sao? Yên tâm. Với lượng tài sản của Phong thị đừng nói là phải bồi thường cho mười mấy người các ngươi, ngay cả…” cô hướng mắt trông về hướng mấy người đang đứng bên ngoài: “Nhiều đến chục lần Phong thị chúng tôi cũng có thể trả được. Thế nhưng… các người thì sao?”

Cô ngưng lại một lúc, ánh mắt châm biếm nhìn đám người đang đứng trước mặt: “Xét từ góc độ tuổi tác, các người đều đã 30, 40 tuổi rồi chứ? Có vợ có con hết rồi, ây da, lúc này mà bị đuổi việc thì thật đáng thương.”

“Tiểu thư, cô yên tâm, với năng lực của chúng tôi, đi sang công ty khác nói không chừng lại có tiền đồ hơn bây giờ.”

“Cái gì?! Tôi không nghe lầm đó chứ?” Dao Dao cố tình há hốc miệng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhưng các người lại bị Phong thị đuổi việc! Bị một công ty đứng đầu cả nước khai trừ, các người nghĩ còn được các công ty khác nhận vào làm sao? Đương nhiên… các người có thể đi sang các công ty nước ngoài, nhưng theo tôi biết thì các công ty nước ngoài sắp tới sẽ không thu nhận nhân viên quá lớn tuổi.”

Nhìn dáng vẻ kiêu căng và ngạo mạn của Dao Dao, không ít người tỏ ra rất giận dữ. Thế nhưng…

Bọn họ cũng không phải những kẻ ngốc, mỗi câu nói của Dao Dao đều như dao cứa vào, sao họ có thể không biết sau khi rời khỏi Phong thị thì còn chốn nào nữa?!

“Tôi… tôi quyết định… tôi quyết định hủy bỏ kỳ nghỉ.”

“Tôi cũng… nghĩ như vậy, tôi cũng hủy bỏ kỳ nghỉ là được.” Sau khi im lặng hồi lâu, 5, 6 người giả ngốc nghếch mới bật cười.

Dao Dao ngước mắt lên nhìn rồi cười một tiếng đầy đả kích.

“Cô… cô này, tuy chúng tôi không biết cô là ai, nhưng… tôi tin, Lisa có thể nghe theo chỉ lệnh của cô thì chắc là thân phận của cô không hề bình thường, không biết, cô có thể… nói với Phong tổng một tiếng là chúng tôi không nghỉ phép nữa không?” Một người đàn ông trung niên tiến đến gần Dao Dao nói giọng nịnh bợ.

Cô nhíu mày: “Hủy bỏ nghỉ phép á?”

Cô chậm bước về phía ghế ngồi của Phong Thần Dật, ngồi tựa ghế rồi xoay một vòng: “Nhưng… các người vẫn bị đuổi như cũ!”

Những lời nói sắc sảo vừa được thốt ra khiến Lisa đứng bên không khỏi giật mình.

Lisa cứ nghĩ cho đến khi nãy bà Phong sẽ dừng lại, không ngờ lại khiến sự tình đi đến cùng như vậy?!

“Này, cô đừng có mà ức hiếp người quá đáng, nói thế nào chúng tôi cũng là những nhân viên gạo cội của Phong thị, cô không nghĩ làm như vậy là rất vô tình sao?”

“Ha, các người còn nói chữ tình với tôi sao?” Cô đảo mắt, đứng phắt dậy, giận dữ nói: “Khi các người liên kết lại đồng loạt xin nghỉ, các người có nghĩ đến Phong thị không?! Khi các người chạy đến phòng làm việc của Phong tổng, các người có nghĩ đến Phong thị không?! Bây giờ còn quay lại nói chữ tình với tôi?! Tôi nói cho các người biết, các người muốn trách thì hãy trách cái sự ấu trĩ của các người ấy!”

“Cô!”

“Lẽ nào không phải vậy sao? Bây giờ, ai mới là chủ của Phong thị? Các người lại dám ngu ngốc liên kết “lão nhị” đấu với “lão đại”? Các ngươi nói xem, đây có được gọi là đáng đời không?!” Nụ cười lạnh nhạt tan biến, cô vẫy tay: “Lisa, gọi bảo vệ lên cho tôi, đuổi bọn họ ra ngoài!”

“Phong, bà Phong.” Lisa toàn thân run lẩy bẩy bước đến bên Dao Dao, khẽ nói:

“Được rồi, bọn họ cũng đã hủy đơn nghỉ phép rồi, mục đích của Phong tổng đã đạt được rồi, cô, cô không cần phải đánh đuổi đến cùng thế đâu.”

Bộ não ngây ngốc của cô dường như đã hồi sinh, đôi mắt đầy sự ranh mãnh đã trở lại thuần khiết như trước…

Nhìn những khuôn mặt đầy sự sợ hãi đang đứng ngay trước mình, trước mắt cô lờ mờ hiện ra một cảnh tượng rất bất hòa.

“Lan Đóa điện hạ! Cầu xin người, hãy tha cho chúng tôi đi.” Trước cửa điện Hoa Lệ, một số người khoác lên bộ quân phục đang quỳ sụp xuống đất không ngừng van nài.

Trên ngai vàng chính điện, một bé gái nhỏ nhắn mặc trang phục hoàng tộc đang ngồi đó, tuy vẻ mặt cô bé tỏ ra rất mơ hồ nhưng giọng nói lại rất dõng dạc: “Các người dám phản ta, ta sẽ cho các ngươi biết kết cục của mình sẽ như thế nào.” Giọng nói lạnh lùng ấy, rõ ràng không phải của một bé gái mới mấy tuổi, nhưng rõ ràng được phát ra từ miệng cô bé.

“Chúng thần không có, chúng thần chưa từng có ý đồ sẽ phản người, Lan Đóa điện hạ.” Mấy tên mặc quân phục liên tục quỳ lạy van xin.

Cô gái tỏ ra khinh thường bật cười: “Là ta trách nhầm sao? Vậy được, nếu đã là vì ta trách sai, chi bằng… đã sai rồi thì sai luôn đi!”

“Lan Đóa điện hạ, Lan Đóa điện hạ, câu này của người có ý gì?”

“Ý gì? Không hiểu à? Chính là, Lan Đóa ta không cho phép những kẻ dám phản ta tồn tại, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.”

“Lan…”

“Được rồi, không cần phải quỳ lạy kẻ tạp chủng này nữa!” Một nam nhân mặc quân phục đột nhiên phẫn nộ đứng dậy: “Lan Đóa, cô biết tại sao chúng tôi lại phản cô không, chính là vì dã tâm của cô. Mới 4 tuổi, đã giết người vô kể, không biết cho đến ngày cô kế tiếp ngôi vị còn biết bao nhiêu người phải chết dưới bàn tay yêu nghiệt của cô nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.