Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 216: Chương 216: Cô là đồ con hoang




“Bảo bối, em đi làm gì?”

“Em muốn đi tìm cậu em.”

“Không được!” Ngự Ngạo Thiên thẳng thừng từ chối: “Thời gian của em bây giờ ngoại trừ thứ bảy tự do bên ngoài thì đều thuộc về anh. Anh có thể cho em đi học là đã ban ơn lớn nhất rồi.”

Hừ, cũng biết hắn sẽ nói như vậy, hiện tại Dao Dao nắm rõ tính cách của hắn biết bao nhiêu, tự nhiên cũng có thể tìm ra một số biện pháp ứng đối rồi: “Ây da, em chỉ đi nửa giờ thôi, xin anh đấy, để em đi đi! Ngạo... Thiên...” Rất rõ ràng, cô dùng chiêu mà phụ nữ hay dùng, làm nũng. Nhất là lúc gọi “Ngạo Thiên” kia nghe đến xương cũng muốn mềm đi.

“Nhất định phải đi sao?”

Xem ra hắn vẫn dính chiêu, tuyệt: “Vâng. Nhất định phải đi.”

“Được. Xuống xe, tự đi đi!” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng mở miệng, mặt không thay đổi nên mọi người không nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.

“Tự đi thì tự đi.” Cô nhíu mày, mở cửa xe, mới vừa xuống xe. Xe “vèo” một tiếng chạy đi mất hút. “Hừ, tự đi tốt hơn. Ha ha.” Mỉm cười, cô đưa tay chặn chiếc taxi đang chạy tới như có mục đích...

***

“Đến rồi đấy cô.”

“Cảm ơn chú.” Bước xuống xe, Dao Dao đứng trước một căn biệt thự hai tầng có chút cũ nát.

Dao Dao sáu tuổi vì tai nạn xe mà mất trí nhớ cho nên đối với căn nhà này không có nhiều ký ức. Nhưng theo mẹ nói, nơi này trước đây là chỗ bọn họ ở. Đáng tiếc là sau khi bố mất căn nhà này đã bị cậu cướp đi.

“Cốc cốc.”

Cửa mở ra, Dao Dao nhìn cậu mở cửa, lễ phép cười cười: “Cậu.”

“Cháu... Sao cháu lại tới đây?” Ánh mắt của cậu Dao Dao có chút né tránh.

“Cậu, cháu có thể vào rồi nói không?” Cô thực sự muốn xem mình lúc 6 tuổi có hình dáng thế nào, nếu được cô càng hi vọng có thể tìm lại được hồi ức đã mất trong căn nhà lưu lại hình bóng của bố.

“Có chuyện gì thì nói ở đây đi!”

Ầy... Dao Dao mất mát rũ mắt xuống nói: “Cậu, cháu tới đây muốn hỏi cậu một chút, thứ bảy hôm đó tìm mẹ cháu có chuyện gì vậy?”

“Đây là chuyện của người lớn bọn ta, trẻ con như cháu không liên quan. Cháu đi đi.” nói xong cậu Dao Dao đưa tay muốn đóng cửa.

“Ai, cậu!” Cô tự đưa tay vào cửa: “Cậu nói chút đi, nói không chừng cháu có thể giúp cậu hỏi mẹ thì sao?”

“Cậu không cần cháu giúp, cậu còn phải tiếp khách, cháu đi nhanh đi!”

Không hợp lý, không hợp lý, tuy là lâu thật lâu cô chưa gặp người cậu này nhưng lúc này trong ánh mắt cậu rõ ràng tràn đầy cảm giác hốt hoảng, cậu đang sợ cái gì?

Con ngươi long lanh xoay chuyển: “Vậy được, cháu không quấy rầy cậu nữa...”

Lời này vừa dứt cậu thở dài một hơi, bắt ngay thời cơ này Dao Dao đẩy cậu đang ngăn ở cửa ra vọt vào phòng khách.

“Này! Đồ con hoang này, đứng lại đó cho tao!” Bàn tay to kéo cánh tay của cô lại.

Nhưng Dao Dao vẫn nhìn được hết bên trong phòng khách, bên trong trống không, tất cả trang trí đều được phủ vải trắng. Nhưng trên bàn rõ ràng để hai chén trà còn tỏa khí nóng, có thể thấy được chỗ này thật sự có khách. Nhưng tại sao cô vừa vào hai người khách kia lại không thấy tăm hơi chứ? “Cậu, không phải cậu nói đang tiếp đãi khách sao? Người khách kia đâu rồi?”

“Không liên quan tới mày! Lập tức cút ra ngoài cho tao!” Cậu dùng sức kéo cô về phía cửa.

Dao Dao dùng sức hất cánh tay của cậu ra: “Cậu, cậu lấy tư cách gì mà bảo cháu cút khỏi đây? Nơi này là nhà của cháu! Là của bố mẹ, có phải không?”

“Đồ con hoang nhà mày, bây giờ chỗ này là của tao.”

A, quả nhiên cậu vẫn giống mười năm trước. Khi đó mẹ Lạc mang theo cô 9 tuổi tới đây cầu xin cậu, cậu tuyệt tình đuổi hai mẹ con cô ra ngoài không nói còn không biết xấu hổ nói nơi này hiện tại thuộc về hắn.

Nếu không phải mẹ hiền lành thì căn nhà này cũng sẽ không bị cậu lừa mất, nếu không phải mẹ thương người em trai này thì sau khi bố mất, Chính phủ phát tiền trợ cấp cũng sẽ không bị cậu lừa lấy toàn bộ. Như thế thì ông nội cũng không phải không có tiền chữa bệnh.

“Cậu, thật ra ân oán của mọi người thế hệ trước cháu không nên quản. Nếu cậu nói căn nhà này là của cậu thì được cháu không tranh với cậu. Nếu 13 năm trước cậu phủ nhận tất cả, cháu cũng sẽ không nói gì nhiều dù sao lúc đó cháu vẫn còn nhỏ. Nhưng bây giờ...” Vẻ mặt cô trầm xuống: “Bất kể hiện tại đến cuối cùng xảy ra chuyện gì. Đều xin cậu đừng liên lụy tới mẹ cháu. Cháu còn nhớ 10 năm trước cậu đã nói ân đoạn nghĩa tuyệt với mẹ cháu rồi, nếu đã không phải người thân thì xin cậu đừng xuất hiện trước mặt mẹ cháu nữa...”

“Bép.” Bộ mặt tà ác xấu xí của cậu cuối cùng cũng lộ ra, hắn ra sức cho Dao Dao một bạt tai: “Mày miệng vẫn gọi mẹ, mẹ, thật ra mày là đồ con hoang, có tư cách gì ngăn tao tìm chị tao?”

Con hoang! Con hoang! Cô không thích nghe nhất chính là từ này đấy: “À, ra là như vậy! Cậu.” Dao Dao vuốt ve gương mặt bị đánh của mình, lạnh lùng cười: “Cậu có thể thử tiếp tục tìm mẹ cháu nhưng chỉ cần cháu thấy tâm tình mẹ không tốt. Cháu bảo đảm, tất cả những gì cậu nợ Lạc gia 13 năm trước, cháu sẽ lấy lại đủ!”

“Ha ha ha, đồ con hoang, mày cho rằng mày là ai? 13 năm trước mẹ mày không có cách nào lấy lại tất cả từ tao, mày cho rằng 13 năm sau mày có thể lấy lại tất cả à?”

Khi đó cô còn nhỏ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên cậu khốn nạn này cướp nhà, nhìn mẹ cực khổ kiếm tiền mỗi ngày, ông nội gần 60 tuổi còn muốn đi làm công. Nhưng... 13 năm sau cô tin mình có năng lực đoạt lại mọi thứ của Lạc gia. Nếu không tại sao cô lại muốn học pháp luật? “Chúng ta cứ chờ xem cậu ạ. Cẩn thận cậu chừng này tuổi còn ra đường ngủ đấy!” Khóe miệng cười lạnh khiêu khích, cô cất bước ra khỏi biệt thự.

Nếu không phải bị bức đến đường cùng, nếu không phải cậu đã giẫm vào ranh giới cuối cùng của cô thì cô thật sự không muốn xảy ra xung đột chính diện với cậu.

“Con nhóc chết tiệt kia!” Cậu nhìn bóng lưng Dao Dao rời đi, căm hận nghiến răng đến muốn nát.

“Ông làm rất tốt.” Một thanh âm ôn nhu đột nhiên trở về trong phòng khách.

Cậu quay đầu nhìn lên, lập tức nịnh bợ gật đầu: “Long... Long tiên sinh, Ngự... Ngự tiên sinh.”

Chỉ thấy hai người Long Diệp và Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi ra từ phòng vệ sinh trong phòng khách. Bọn họ tới nơi này trước Dao Dao một khắc cầu cậu Dao Dao, một lát nữa Dao Dao tới đây bất luận hỏi cái gì, cũng không được tiết lộ bất cứ tin tức nào.

Nói thật, nếu không phải Ngự Ngạo Thiên phản ứng nhanh, linh cảm Dao Dao có thể đột nhiên xông vào phòng khách bọn họ nên núp trước thì nói không chừng đã bị Dao Dao phát hiện bọn họ ở đây.

“Lại đây.” Vừa ngồi vào ghế, Ngự Ngạo Thiên mặt lạnh lùng bẻ ngón tay.

Cậu Dao Dao khẩn trương đi tới trước mặt hắn: “Ngự... Ngự tiên sinh, còn... còn gì phân phó ạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.