Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 100: Chương 100: Cuộc gặp gỡ giữa dao dao và ly mỹ vân




Mạc Tuyết Đồng, Long Diệp cùng với Ngự Ngạo Thiên ngồi trên một chiếc xe khác, Long Kỳ ngồi cùng với Dao Dao ở bên trong chiếc xe.

Trong suốt chặng đường Dao Dao đều rầu rĩ không vui, vẫn bị sắc mặt của Hàn Ly Thương và Mạc Tuyết Đồng dẫn dắt, đó là một loại người trọng yếu luôn bị cảm giác bài xích của người khác làm tổn thương, xem ra thông qua lần này bọn họ hẳn rất chán ghét bản thân mới phải chứ?

“Bí thư trưởng Mạc cùng với người đó...”

“Hắn là Hàn Ly Thương là phó tổng tài Bác Sâm.”

“À! Thì ra hắn chỉ là phó tổng của công ty?”

Mấy ngày nay Dao Dao vẫn luôn nghe người khác nói đến chuyện của Phó tổng Hàn, nói hắn là phó tổng ma quỷ, nói năng cẩn trọng, vân vân… thậm chí ngay cả Ngự Ngạo Thiên cũng phải nể mấy phần mặt mũi cho hắn, hôm nay gặp mặt, Phó tổng Hàn quả thực so với lời đồn còn đáng sợ hơn nhiều.

“À, Phó tổng Hàn cùng với bí thư trưởng Mạc đều là bằng hữu thân thiết của Ngự Ngạo Thiên à?”

“Ừ. Không chỉ là bọn họ, còn có tôi cùng với anh của tôi nữa. Ly Thương là người đầu tiên mà Ngự Ngạo Thiên quen, tôi theo cùng anh của tôi quen Ngự Ngạo Thiên là người thứ hai, sau đó chúng tôi cùng đi Nhật Bản, ở trong đó tuyết đồng cường tráng, sau đó chúng tôi trở thành người một nhà cũng không bao giờ xa cách.”

“Người một nhà? Thảo nào Bí thư trưởng Mạc cùng với Phó tổng Hàn lại dùng ánh mắt như thế để cư xử với chính mình sao, nếu có người làm tổn thương lời nói của mẹ, chính mình cũng sẽ như thế à? Nhưng mà.... Ngự Ngạo Thiên là từ Trung Quốc đến Nhật Bản?”

“Đúng vậy, Ngự Ngạo Thiên cùng chúng tôi đến Nhật Bản vào mười hai năm trước.”

“Không đúng... Theo tôi được biết, Ngự Ngạo Thiên là cô nhi sống tại Nhật Bản? Ngược lại mọi người đều truyền nhau như thế, nói mẫu thân của Ngự Ngạo Thiên là người mẹ đơn thân lưu lạc tới Nhật Bản, sau khi sinh hắn thì liền qua đời.”

Lời nói của Long Kỳ khiến Dao Dao có chút ngỡ ngàng, cô thậm chí không biết nên dùng cảm xúc gì để lý giải những lời này. Nói chung, ngày hôm nay thái độ của Ngự Ngạo Thiên khác hẳn mấy ngày hôm trước, có điều...

Tính cách của hắn thay đổi thất thường quả thực khiến cô vô cùng mệt mỏi, nói không chừng bởi vì sự việc của Ngự Ngạo Thiên mà nổi trận lôi đình rồi, đến lúc đó cô ngay cả khóc cũng không biết vì sao mà khóc nữa. Dường như vẫn là nên cẩn thận đối đáp với hắn!

Xe chạy đến một chỗ hoang vắng ở đỉnh núi, chạm tới đỉnh Tọa Lạc giống như biệt thự cung điện vậy có bốn tầng cao. Xa xa nhìn giống như pháo đài cổ kính, tiến đến gần sẽ phát hiện ở đây cứ cách mấy bước thì sẽ có người mang súng đi theo sau.

“Long Kỳ, đây là đâu vậy?” Dao Dao vội vàng hỏi.

“Một nơi ở khác của Ngạo Thiên.”

“A! Đây, cả ngọn núi này đều là của anh ấy sao?”

“Đúng vậy. Rất bình thường mà, Ngạo Thiên tặng cho... Ngạo Thiên còn có vài tòa biệt thự như vậy đó.”

Long Kỳ nhận ra chính mình suýt chút nữa nói ra chuyện Ngự Ngạo Thiên đem tặng biệt thự cho Ly Mỹ Vân, liền vội vàng sửa lại.

Xe đã tới cửa cổ bảo, phía ngoài đều có rất nhiều người đứng canh Ngự Long. Đợi Long Kỳ xuống xe:

“Tiểu Long tiên sinh.”

Những người đó đồng loạt hướng tới hắn khom người cúi chào.

Mặc dù Long Kỳ là người nhỏ tuổi nhất trong đám người của Ngự Ngạo Thiên nhưng hắn lại có địa vị rất cao tại Ngự Long.

Đi nhanh vào phía trong Cổ Bảo, bên trong cũng rất nhiều người. Không tránh khỏi nét mặt của bọn họ nhìn thấy chuyện Ngự Ngạo Thiên bị thương hẳn là kinh động đến toàn bộ mọi người trên dưới Ngự Long.

Từ trong đám người đi vào, Dao Dao lựa chọn một góc hẻo lánh để đứng.

Mạc Tuyết Đồng đang xử lý vết thương cho Ngự Ngạo Thiên, cởi áo sơ mi trắng ra, trên cánh tay nổi lên vết sẹo chiếu vào mắt tất cả mọi người.

“A...” Dao Dao theo bản năng hít một hơi thở lạnh lùng, lo lắng nắm lấy nắm tay của mình, nước mắt không kiềm chế được chực trào ra trong đôi mắt.

Ngự Ngạo Thiên thấy vậy, hướng tới bọn thuộc hạ khoát tay một cái:

“Đều lui xuống đi.”

“Vâng.”

Đợi bọn thuộc hạ của Ngự Long vừa rời đi, hắn nhìn về phía Dao Dao với đôi mắt đầy nước nở một nụ cười khẩy:

“Khóc cái gì?”

“Hẳn là... hẳn là rất đau phải không? Xin, xin lỗi. Em sớm biết như vậy thì đã nghe lời anh đi trước rồi, như vậy thì sẽ không... cũng sẽ không làm hại anh bị thương.”

“Hừ? Nếu như lúc đó em cứ mặc kệ anh rồi chạy trốn đi, anh nhất định sẽ không bị thương rồi phải không. Nhưng... trong mắt anh em cũng giống như những nữ nhân khác, không hề có chút sự khác biệt nào. Qua đây.” Hắn ngoắc ngón tay.

Dao Dao nhanh chóng đi tới trước mặt của hắn.

“Tuyết Đồng, đem băng gạt đến cho bảo bối nào.”

“Em… Em không... Em không thể.”

“Hừ?” Đôi mắt Ngự Ngạo Thiên trĩu xuống.

Cô không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nhận băng gạt từ trong tay Mạc Tuyết Đồng, khi mà đôi mắt của Mạc Tuyết Đồng lạnh thấu xương, thân thể cô không khỏi run lên. Ánh mắt thật là đáng sợ:

“Cảm ơn, cảm ơn cô Mạc tiểu thư.”

Cẩn thận cầm miếng băng gạt quấn ở trên cánh tay bị thương của Ngự Ngạo Thiên, cô từ đầu đến cuối cũng không dám liếc nhìn vết sẹo, nhìn thấy mà đau lòng.

“Ngực phẳng quả thật là một người hèn nhát.”

“Anh, anh mới là tên hèn nhát.”

“Cắt, vẫn còn phủ nhận à? Nhìn em sợ, tay liên tục run rẩy thì sao.”

“Mới… Mới không có thì sao? Mới không run rẩy, không run rẩy.”

Bị Long Kỳ kích động, dũng khí của Dao Dao dường như tăng lên gấp bội, cẩn thận mà chăm chú thay Ngự Ngạo Thiên xử lý vết thương.

“Chủ nhân, tiểu thư Ly Mỹ Vân tới.”

Người giúp việc nói xong, nét mặt của tất cả mọi người trong nhà đều biến đổi rồi.

Trong ánh mắt của Long Diệp tràn đầy nghi ngờ liếc nhìn Ngự Ngạo Thiên vừa nhìn về phía Long Kỳ, dường như đang nói, là ngươi nói cho Ly Mỹ Vân chuyện Ngạo Thiên bị thương sao?

Long Kỳ vô tội nhún vai một cái. Lúc này ánh mắt mọi người toàn bộ đều nhìn về phía Dao Dao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.