Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 334: Chương 334: Dỗ cô ngủ




“Ting ting.”

Âu Dương Tử Hiên nói được nửa câu thì chuông tin nhắn vang lên, liếc nhìn, tin nhắn đó là do Dao Dao gửi đến.

“Thần Dật, em hơi mệt, nên về trước rồi. Anh và Âu Dương Tử Hiên đi ăn cơm đi nhé, không cần tìm em đâu.”

Đóng điện thoại lại, ánh mắt Phong Thần Dật tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Cụ thể chuyện như thế nào tôi cũng không rõ lắm. Nhưng mẹ của Dao Dao nhất định có điều gì khuất tất bên trong rồi!”

Từ khách sạn đi ra, Dao Dao thở dài, bây giờ cô không có cách nào để kìm nén sự đau thương đó, ở trước mặt mọi người, nhìn thấy người khác vui, cô sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Ti, ti...”

Từ phía sau, một chiếc xe Lincoln nhấn còi. Hắc Viêm Long vẻ mặt không đổi từ trong xe bước xuống: “Lạc tiểu thư, tôi muốn nói chuyện với cô một chút.”

Trên con phố yên tĩnh, mặt trời dần dần ẩn sau lưng những ngọn núi. Hắc Viêm Long đi song song cùng với Dao Dao, xe của hắn và hộ vệ của hắn thì đi theo sau bọn họ.

“Hắc tổng, anh cản đường tôi, có phải là không muốn để tôi đi về nhà phải không?” Đi trên đường, hai tay của Hắc Viêm Long đút trong túi áo, toàn bộ quãng đường vẫn luôn im lặng, là Dao Dao phá vỡ bầu không khí im ắng này.

“Tôi có một người bạn, luôn được cưng chiều trong nhà, áo quần thì đưa tới tận tay cơm thì đưa tới tận miệng, chưa bao giờ biết tôn trọng người ở trước mặt, quý trọng việc ở trước mặt. Thậm chí đối với lời giảng dạy của ba mẹ, đều xem là chuyện đùa, có một lần còn có suy nghĩ, giá như ba mẹ chết đi thì thật là tốt. Cho đến, lúc người bạn của tôi mười tám tuổi, ba mẹ của hắn đã như ước nguyện của hắn, trong một lần ra nước ngoài, máy bay gặp tai nạn, cả hai người đều mất. Vào thời khắc đó, bạn của tôi, mới hiểu ra, ý nghĩ của bản thân thật là ngốc nghếch!”

“Cậu ta cần phải mạnh mẽ, ở trước mặt người khác thì giả bộ như không quan tâm; nhưng sau lưng thì đau khổ rất nhiều, luôn cầu nguyện, nếu như ba mẹ sống lại thì thật là tốt biết mấy. Nếu như ba, mẹ thật sự sống lại rồi thì hắn có thể làm được gì chứ? Hay là vẫn như trước kia sống cuộc sống giàu sang phú quý? Hay là, mỗi ngày đều không cần học hành, vẫn có thể tiêu tiền? Bố mẹ tại sao lại giận mình chứ?”

“Vì vậy, cậu ta tự nói với bản thân...” Nói đến đây, Hắc Viêm Long bỗng nhiên dừng bước, ánh mắt đen như mực nhìn Dao Dao, thản nhiên nói: “Không có gì thay đổi được, sinh mệnh đều có hạn, sống thật tốt, hoàn thành tâm nguyện của ba mẹ mới quan trọng hơn. Vì vậy, hắn luôn tin rằng, ba mẹ ở trên trời nhất định sẽ nhìn thấy hắn của bây giờ, cho dù âm dương xa cách, bọn họ nhìn thấy hắn của hôm nay nhất định sẽ rất vui. Điều này là đủ rồi!”

Đúng vậy!

Người chết thì không thể sống lại, chúng ta là người bình thường không phải là thần, không thể làm cho một người sống lại. Nhưng chúng ta là người bình thường, lại có thể thay đổi cuộc sống hiện tại của chúng ta.

Một người luôn không vui, luôn khóc lóc, không có cách nào để thay đổi việc mẹ cô đã chết. Hơn nữa, mẹ của cô ở trên thiên đường đang nhìn thấy cô bây giờ, nhất định sẽ rất lo lắng. Ngược lại, nếu cô sống tốt, vui vẻ sống tiếp, mặc dù âm dương xa cách, mẹ cô ở trên thiên đường cũng sẽ yên lòng.

Làn gió nhẹ thổi đong đưa mái tóc đen của cô, đôi mắt trống rỗng cuối cùng có một tia sáng.

Trước mắt, sự bạo lực, ngạo mạn lại được phản chiếu trong ánh mắt của người đàn ông đó, tại sao lại có giọt nước mắt đau thương?

Là cô hoa mắt sao? Hay là, người bạn mà hắn nói tới chính là bản thân hắn?

“Hắc tổng, hôm nay... thật sự cảm ơn anh rồi. Tôi tin anh, ba mẹ của người bạn đó trên trời sẽ có linh thiêng, nhìn thấy sự thay đổi của hắn nhất định sẽ rất vui mừng.” Đi tới cổng nhà, Dao Dao nhìn Hắc Viêm Long với sự biết ơn vô cùng.

Hắn cười lạnh lùng: “Có lẽ vậy.” Bỏ tay ra khỏi túi áo, đặt ở trước người, chậm rãi cúi người xuống.

“Hắc tổng?”

“Hôm nay tôi nói những lời như vậy... thật xin lỗi...” Đứng dậy, Hắc Viêm Long lên xe, nhanh chóng rời đi.

Ha ha, người đàn ông ngạo mạn như vậy mà cũng có lúc cúi người nói xin lỗi sao? Quả thực rất khó khăn đó. Quả nhiên, Phong Thần Dật có người bạn như vậy quả đúng là duyên số.

“A, anh biết Viêm Long đã nói xin lỗi với em.”

Bỗng, bên trong nhà truyền tới một âm thanh quen thuộc, cô quay đầu lại, nhìn sâu trong cửa nhà: “Thần Dật, anh...”

“Em nói, em về nhà rồi, nên anh liên chạy tới tìm em, kết quả, mới phát hiện em không có ở nhà, liền ở đây đứng đợi em. Viêm Long đã nói gì với em vậy?”

“Không có gì. Đúng rồi, Thần Dật, em hỏi anh, ba mẹ của Hắc Viêm Long có phải là...”

“Ba mẹ của cậu ấy đã mất lúc hắn mười tám tuổi rồi.”

Quả nhiên, vừa nãy Hắc Viêm Long nói đó là câu chuyện của một người bạn, thật sự đó chính là chuyện của hắn. Thảo nào, trong ánh mắt của hắn lại có giọt nước mắt như vậy.

Mười tám tuổi... ba mẹ đã mất rồi, có lẽ Hắc Viêm Long còn đau khổ gấp trăm nghìn lần so với cô?

Hơn nữa, hắn còn muốn một vai gánh đỡ toàn bộ tập đoàn Bảo Lai, thật khó để thích nghi với âm mưu của bọn thương giới từ quá sớm, bị họ lừa gạt, vẫn là đau khổ nhất.

Mà cô, chỉ chấp nhận sự việc mẹ cô đã mất, phần còn lại cuộc sống của cô sẽ không thay đổi gì nhiều.

Như vậy, so với Hắc Viêm Long thực sự tốt hơn rất nhiều.

“Hôm nay thật sự cám ơn anh, Thần Dật.”

“Em đã nói với anh bao nhiều lần câu cám ơn rồi.”

“Ha ha, anh không cần theo em... vào bên trong đâu, anh nhanh đi về nhà đi.” Tại cửa phòng, Dao Dao cười xấu hổ, ánh mắt của cô có ý định né tránh hắn.

“Đợi em ngủ rồi, anh mới đi!” Nói xong, Phong Thần Dật kéo tay cô đi vào trong phòng.

“A, Thần...” Lần nữa lại cự tuyệt, Phong Thần Dật nhìn thẳng vào mắt cô, cô liền nuốt câu chữ xuống.

Loại người đàn ông ngang ngược này, hôm nay hắn có thể làm được như vậy là đã hiếm thấy lắm rồi. Nếu không Hắc Viêm Long và Âu Dương Tử Hiên cũng sẽ không ngạc nhiên như thế.

Nếu cô lại tiếp tục từ chối, người đàn ông ngang ngược này nhất định sẽ bùng nổ đó?

Phong Thần Dật đắp chăn cho cô, liền đưa ghế ngồi đọc sách cạnh giường.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ cần một cây châm rơi đều sẽ có tiếng vang, vì để tránh sự ngượng ngùng, Dao Dao không dám liếc nhìn xem Phong Thần Dật đang làm gì, chỉ có người bảo mình ngủ đi, nhanh ngủ đi.

Cảm giác cùng bạn trai cũ ở trong phòng tối, thực sự... rất xoắn. Nhưng... cũng nhờ có Phong Thần Dật bên cạnh, nên đêm lạnh giá này cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều...

Dần dần, hơi thở của cô trở nên nặng nề hơn. Phong Thần Dật đóng quyển sách trên tay lại, ánh mắt u lãnh chậm rãi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...

Giờ phút này, Phong Thần Dật cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ rất xa; mặc dù khoảng cách chưa tới một mét, như là ở hai cực trời.

Cô khóc, hắn chỉ có thể ôm cô an ủi, không thể làm bất cứ điều gì; cô đau đớn, nhưng hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh im lặng như thế, vẫn là bất lực.

Cuối cùng, có thể làm gì để cứu vãn trái tim yếu đuối của cô đây? Để hắn có thể quang minh chính đại yêu cô, không có bất cứ sự băn khoăn nào?

Rõ ràng là tình yêu này nằm trong tầm tang hắn, nhưng dường như hôm nay là khó hơn lên thiên đường...

“Ngủ ngon, Dao Dao...” Thì thầm nhẹ nhàng, đôi môi lạnh lẽo hôn váo trán cô...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.