“Thương Vân Nhân này thật sự không tồi nhưng thân thủ của Nam Lộc cũng không kém a. Rất đẹp!” Cung Tiểu Mạn chăm chú nhìn hai cô gái đánh nhau, gần như là ngang sức ngang tài, khó phân cao thấp.
Long Kỳ quan sát từ xa không nhịn được nhíu mày, nắm bắt thời cơ đánh lại, Thương Vân Nhân đã bị hắn khống chế.
Đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ, dù một cô gái đánh giỏi nhưng gặp đối thủ là nam thì sẽ yếu thế hơn, huống hồ đây là Long Kỳ, người giỏi nhất trong bang Long Ngự nhỉ?
“Chết tiệt!” Thương Vân Nhân một chân quỳ trên đất, một tay bị Long Kỳ giữ lại. Cô nghiến chặt răng căm hận, tay còn lại lẻn vào trong túi gửi một đoạn tin nhắn...
“Xin lỗi! Long tiên sinh, phải để người đích thân ra tay.” Nam Lộc áy náy cuối đầu.
“Không quan trọng.” Hắn lạnh lùng lắc đầu, gọi một tên thuộc hạ đến, thay vị trí mình áp chế Thương Vân Nhân. “Nam Lộc, tiếp tục đánh. Tôi không kêu dừng, cô không được dừng tay.”
“Vâng!” Nam Lộc chậm rãi bước về phía Thương Vân Nhân, giáng một cái tát vào mặt cô, lại tiếp tục thêm cái nữa.
“Long Kỳ, cậu chắc chắn...”
“Cậu chắc chắn xem như không có việc gì sao?”
“Tôi, vừa rồi đã...”
“Đã thông báo cho Ngạo Thiên đến.” Thương Vân Nhân một bên bị Nam Lộc tát, một bên nói.
Long Kỳ giống như là không nghe thấy gì, lạnh lùng đứng ở nơi đó ngắm nhìn.
“Long Kỳ, không xong. Ngự Ngạo Thiên mà đến, chỉ sợ rất phiền phức a?”
“Với tính cách của Ngạo Thiên sẽ không quản những việc như thế. Huống hồ, nếu như hôm nay tôi không đem cô ta giải quyết triệt để, sau này sẽ rất phiền phức!” Câu nói thẳng thừng của Long Kỳ khiến Dao Dao ngậm miệng lại.
Đúng vậy, người không ngoan đứng không vững, nếu như không đem tất cả mọi chuyện xử lí đến cùng, chỉ có tăng thêm phiền toái!
Nhưng...
Còn có một việc, cô có thể chắc chắn Ngự Ngạo Thiên nhất định sẽ đến. Không biết tại sao? Cô đơn thuần nghĩ rằng chỉ cần Thương Vân Nhân lén gửi Ngự Ngạo Thiên đoạn tin nhắn vừa nãy thì chuyện này có mình tham dự, như vậy... Ngự ngạo thiên nhất định sẽ đến!
Nữa ngày trôi qua, người trong bang Chu Tước bị chế ngự toàn bộ, mặt của Thương Vân Nhân bị đánh sưng như đầu heo nhưng Long Kỳ, bất luận thế nào cũng không có ý nghĩ dừng tay.
“Vù, vù...”
Tiếng động cơ mạnh liệt truyền đến, có thể cảm nhận được số lượng xe tới lần này nhiều hơn hẳn xe Long Kỳ gọi đến a!
“Long Kỳ, đây là...?” Dao Dao căng thẳng, tò mò nhìn về phía hắn.
Hai tay Long Kỳ vươn lên nắm đấm, khuôn mặt tuấn mỹ có phần khó chịu: “Ngạo Thiên thật đã đến!”
Cô đã nói...
Chỉ cần Ngự Ngạo Thiên biết chuyện này có mình tham gia thì nhất định sẽ đến!
“Rầm... Rầm... Rầm.” Tiếng rít của đoàn xe đã đáp đầy toàn bộ công trường.
Những tên đồng bọn vây xem, trong đầu đầy sự tò mò: “Lần này lại là người của ai gọi đến?” Bọn họ trợn to hai mắt mong đợi nhân vật chính xuất hiện.
Thật đáng tiếc, đoàn người áo đen bước xuống mỗi người tay cầm một mảnh vải đen và toàn bộ “chiến trường” được bao vây chặt chẽ, người bên ngoài căn bản là nhìn không thấy bên trong xảy ra chuyện gì.
“Tình huống gì? Thế nào như hoàng thượng vi phục xuất tuần vậy?” Cung Tiểu Mạn nhìn xung quanh những người áo đen cầm trong tay mảnh vải đen, vẻ mặt nghi hoặc.
Dao Dao hai mắt xoay tròn...
Đoán chừng là Ngự Ngạo Thiên không muốn mọi người thấy hắn tham dự việc của thế giới ngầm, cho nên phân phối một nhóm người đem “chiến trường” bao vây lại? Xem ra hắn quả nhiên là muốn rửa tay rồi!
“Tiểu Long tiên sinh?” Nam Lộc cũng cảm thấy Ngự Ngạo Thiên gần xuất hiện, nghi ngờ nhìn về phía Long Kỳ.
“Dừng tay trước đã. Nam Lộc.” Long Kỳ vừa dứt lời...
Chỉ thấy, Ngự Ngạo Thiên mặc bộ đồ đen mặt không thay đổi mang theo Mạc Tuyết Đồng bước nhanh đi vào “chiến trường” trong vòng vây của vải đen.
Trong nháy mắt, ánh sáng ban đầu thuộc về Long Kỳ toàn bộ chuyển sang người Ngự Ngạo Thiên, sự xuất hiện của hắn khiến mọi người liếc mắt là có thể nhìn ra ai là chủ; ai mới là tớ, đây gọi là hơi thở của vua.
“Ngự lão đại!” Người của Ngự Long xã đều hướng về phía hắn hành lễ 90°.
“Ngạo Thiên! Ngạo Thiên!” Thương Vân Nhân lăn lộn chạy tới chân Ngự Ngạo Thiên.
Hắn lạnh lùng quét mắt trước Thương Vân Nhân, con ngươi sâu sắc từ từ nhìn về phía Long Kỳ, Dao Dao...”Vân Nhân là ai đánh cô!”
“Là, là cô gái có tên Lộc Nam bên cạnh Long Kỳ kia.”
“Tuyết Đồng, Nam Lộc là người của cô. Biết nên làm gì rồi chứ?” Ngự Ngạo Thiên dừng ở một chỗ, lạnh lùng mở miệng.
“Biết.”
“Chờ một chút! Là tôi đánh Thương Vân Nhân, không liên quan đến Nam Lộc.” Dao Dao bước đến, chắn trước mặt Nam Lộc.
Mạc Tuyết Đồng trực tiếp vòng qua cô, bước đến giáng cho Nam Lộc một bạt tai.
Dao Dao rõ ràng đã thấy nụ cười giảo hoạt trên khóe miệng của Thương Vân Nhân, a! Thương Vân Nhân quá thông minh, cô ta biết rõ Ngự Ngạo Thiên sẽ không làm gì Long Kỳ, cho nên trực tiếp đối phó với Nam Lộc, như vậy cô ta thứ nhất nêu lên địa vị của mình; thứ hai hạ thấp uy phong của Long Kỳ, thật là gian xảo!
“Mạc tiểu...” Cô vốn muốn van cầu Mạc Tuyết Đồng dừng tay nhưng trên dưới Ngự Long xã thì có ai dám không nghe theo Ngự Ngạo Thiên chứ? Ánh mắt sốt ruột nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên: “Tôi nói rồi là tôi đánh, nghe không hiểu sao?”
Ngự Ngạo Thiên như là không thấy cô nói, ánh mắt chuyển hướng về nơi khác.
Hắn rốt cuộc làm cái gì? Là bởi vì hắn biết mình không sợ chịu đòn nhưng đánh Nam Lộc mình sẽ đau lòng sao? Ngự Ngạo Thiên thật đúng là hung ác a, mỗi lần làm việc đều làm đến mức cùng cực, người thương tổn cũng sẽ chịu thương vừa đúng!
Mạc Tuyết Đồng tát liên tục vào mặt Nam Lộc, lòng Dao Dao đau nhói.
Cô cắn chặt môi. “Ngự Ngạo Thiên là anh ép tôi!” Gắt gao nắm lên một quyền: “Ngự tổng. Anh nhất định phải đánh tiếp sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết gợi lên một nụ cười ranh mãnh.
Ngự Ngạo Thiên chớp mắt, vẫn không nhìn cô một cái.
“A, Ngự Long xã các anh xảy ra chuyện gì, không liên quan tới tôi, tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết là Ngự Ngạo Thiên bây giờ là chủ tịch tập đoàn Bác Sâm kiêm tổng tài đồng thời đang tranh cử Thượng Nghị Viên.” Cô nghiêng đầu, hai tay chậm rãi vòng trước người: “Nhưng Ngự tổng anh lại có một cô bạn gái xã hội đen, thật có thể tranh cử Thượng Nghị Viên chính trị sao? Mà bây giờ lại dùng loại thủ đoạn này giải quyết sự việc? Này, này, này, anh không sợ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến tiền đồ của anh sao?”
Tin rằng không ai ngờ Dao Dao sẽ nói ra những lời này!
Ánh mắt Ngự Ngạo Thiên sâu không thấy đáy trong nháy mắt xẹt qua tia giết chóc...
Toàn bộ huynh đệ Ngự Long xã sợ đến toàn thân khẽ run lên.
“Dao Dao.” Long Kỳ tự biết Dao Dao sắp gây họa lớn, vội vàng kéo cánh tay của cô.
A, đã đến mức này, cô còn sợ gì chứ? Nhưng...
“Xin lỗi, Ngự Ngạo Thiên, nếu như anh không làm hại Nam Lộc, tôi cũng sẽ không... Dùng chiêu này đối phó anh. Xin lỗi...”