Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 424: Chương 424: Giải độc (4)




Phản chiếu vào trong mắt cô là một gương mặt nhỏ bé non nớt đầy oán hận.

Sau khi định thần lại, cô đánh giá cô bé trước mặt này, nhìn qua ước chừng tầm bảy tám tuổi, nếu cô đoán không sai, thì đây chính là cháu của bác gái? “Người bạn nhỏ, sao em lại mắng chị?” Dao Dao vừa ngồi dậy, vừa nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

“Hứ!” Cô bé hung hăng phun một bãi nước bọt vào mặt cô.

Lau nước bọt dính trên má, Dao Dao uất ức chau mày: “Người bạn nhỏ, em...”

“Đồ xấu xí, đồ mặt dày! Đồ không biết nhục!” Cô bé vừa chửi mắng vừa bước lên đánh Dao Dao.

“A!” Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, cô dùng một tay chống đỡ những đòn tấn công của cô bé, nhưng vì ngại cô bé tuổi còn nhỏ, nên chỉ có thể cố sức né tránh.

Cô bé vẫn không chịu dừng tay, vừa nắm tóc Dao Dao, vừa đấm đá cô, khiến cô phải kêu la.

Ngay lúc này...

Cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Ngự Ngạo Thiên tay cầm hai tấm ván gỗ vội vàng thở hồng hộc chạy vào.

Cô bé liếc một cái, liền ngồi xuống đất, cô bé la lên một tiếng, rồi bắt đầu gào khóc.

“Tiểu Lị! Tiểu Lị sao vậy?” Ngự Ngạo Thiên quăng tấm ván gỗ trong tay, vội bước đến ngồi xổm trước mặt cô bé, dịu dàng cất tiếng hỏi.

“Chú ơi, chị ấy ăn hiếp Tiểu Lị!” Cô bé ngừng khóc, vội vàng tố cáo Dao Dao.

Nhìn vẻ mặt âm u của Ngự Ngạo Thiên, cô vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không có.”

“Có! Chính chị ăn hiếp em!” Cô bé nhõng nhẽo dựa vào lòng Ngự Ngạo Thiên, tiếp tục khóc nức nở.

“Tiểu Lị là đứa bé ngoan, đừng khóc nữa, lát nữa chú sẽ giúp cháu mắng chị ấy.”

“Tôi thật sự không có...”

“Em im đi!” Ngự Ngạo Thiên hừ một tiếng, không để Dao Dao giải thích.

Cô đành uất ức ngồi nép sang một bên.

Cô bé kia nhìn thấy vậy, liền nở một nụ cười đắc thắng nhìn Dao Dao, sau đó mỉm cười nhìn Ngự Ngạo Thiên: “Chú thật là tốt, tốt hơn chị gái độc ác kia nhiều!”

“Ha ha, Tiểu Lị ngoan, nào, đi ra ngoài chơi đi.” Hắn dịu dàng vỗ vỗ hai má cô bé.

Cô bé mỉm cười kéo tay hắn: “Chú đi chơi với cháu đi!”

“Chú phải mắng chị này đã, một lát nữa sẽ đi chơi với cháu, có được không?”

“Được, vậy chúng ta ngoéo tay.” Cô bé cười ngọt ngào, sau khi móc tay với Ngự Ngạo Thiên thì vui vẻ chạy ra ngoài.

Sau một hồi huyên náo, căn phòng trở nên yên tĩnh, Dao Dao ngồi trong góc cúi đầu, khóc một cách đầy uất ức, từng giọt nước mắt tí tách rơi.

Cô rõ ràng không ức hiếp cô bé kia, rõ ràng không có! Ngự Ngạo Thiên tại sao chẳng thèm hỏi gì đã tức giận với cô?

“Bảo bối, lại đây tôi xem nào, Tiểu Lị đánh em có sao không.” Lúc này, Ngự Ngạo Thiên đã thay đổi vẻ mặt âm u, cười dịu dàng bước đến trước mặt Dao Dao.

Dao Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tuấn tú đang nở nụ cười kia, cô liền tức giận chau mày: “Lúc nãy anh đã thấy hết rồi?”

“Ừ, thấy rồi.”

“Vậy tại sao anh lại...” Mới nói được nửa câu, Dao Dao đột nhiên liền phản ứng lại.

Đây là?

Cưng chiều?

Ngự Ngạo Thiên thì ra là một kẻ theo chủ nghĩa cưng chiều trẻ nhỏ?

Không phải hắn lúc nào cũng nói không cần con cái sao, người bạn gái nào của hắn có đứa bé, hắn cũng đều ép bỏ đi mà? Hắn cưng chiều con nít như vậy, tại sao lại không muốn có con?

“Thật không ngờ Tiểu Lị lại độc ác như vậy, nhằm vào mặt bảo bối mà đánh.” Ngự Ngạo Thiên đau lòng xoa gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô.

Dao Dao đang khóc đột nhiên lại nhịn không được cất tiếng cười.

“Bảo bối nhỏ, sao tự nhiên lại cười vậy, lẽ nào bị Tiểu Lị đánh khiến cho đầu óc bị ngu ngốc rồi?”

Hắn mới là bị đánh cho ngu ngốc! Dao Dao chớp chớp mắt dò hỏi: “Anh rất thích trẻ con hả?”

“Lúc chưa quen em thì không thích, sau khi quen em thì bắt đầu thích.” Ngự Ngạo Thiên vốn dĩ không có cảm tình với con nít, nhưng sau khi tiếp xúc với Dao Dao, không biết từ lúc nào, hắn phát hiện ra mình đã không còn ghét con nít nữa.

“Có liên quan gì tới tôi chứ?” Dao Dao nhướng mày hiếu kỳ.

Ai ngờ, Ngự Ngạo Thiên vuốt cái mũi nhỏ của cô, dịu dàng nói: “Bởi vì em chính là con của anh.”

“Thình thịch, thình thịch, thình thịch.” Trái tim liên tục đập vài tiếng.

Từng có người nói như thế này, một người đàn ông nếu như đã đối xử với bạn giống như là con của hắn, điều này cho thấy rằng bạn chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

Hiện giờ, Ngự Ngạo Thiên nói câu này, gương mặt lại mang theo nụ cười cưng chiều, khiến trái tim của cô bị chấn động mất đi khống chế.

Nhưng mà...

Loại chấn động này, khiến cô cảm thấy bất an! “Tôi, tôi, tôi... tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

“Tôi đưa em đi.”

“Không cần!” Cô đẩy tay Ngự Ngạo Thiên ra, vừa muốn đứng lên thì từ dưới chân liền truyền đến cảm giác đau đớn. Đáng chết, cô quên mất chuyện chân mình đang bị trẹo!

“Ha ha, vẫn nên để tôi đưa em đi đi!” Nhìn dáng vẻ hung hăng của cô, Ngự Ngạo Thiên liền bế cô lên, mang cô đến phía sau gian nhà tranh.

“Tôi muốn đi nhà vệ sinh, anh đưa tôi đến đây làm gì?”

“Bảo bối, em biết chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào không? Em muốn đi đâu tìm nhà vệ sinh? Giải quyết ở đây đi!”

“Không phải chứ? Ở đây ngay cả nhà vệ sinh cũng không có? Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?

Cô còn đang suy nghĩ thì quần đã bị Ngự Ngạo Thiên kéo xuống.

“Anh làm cái gì vậy?”

“Không phải chân em bị trẹo sao? Em làm thế nào để “giải quyết” đây?”

Đúng rồi, ở đây không có bệ ngồi, cô cũng không thể nào ngồi xổm xuống, vậy phải làm sao?

“Ài.” Ngự Ngạo Thiên thở ra một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, tay từ từ vòng qua ôm ấy hai chân cô.

“Không cần!”

Trời ơi thật là hết sức xấu hổ luôn mà! Cứ như là ông bố ôm đứa con hai tuổi vậy. Nhưng vấn đề là cô hiện tại đã mười chín tuổi, hơn nữa, trí nhớ trước năm sáu tuổi đều mất, cô căn bản chưa bao giờ bị người ta làm như vậy!

“Bảo bối, nhanh lên!”

“Đừng như vậy có được không?” Cô thà rằng cả đời này không đi nhà vệ sinh còn hơn phải dùng cái tư thế này...

“Xuy... xuy...”

Nghe thấy tiếng Ngự Ngạo Thiên hút gió, Dao Dao phẫn nộ trừng mắt: “Anh đang làm gì vậy?”

“Trong ti vi người ta không phải đều diễn như vậy sao, người lớn cho bạn nhỏ đi vệ sinh đều như vậy.”

Nói lại một lần nữa, cô không phải là bạn nhỏ có được không?

Cuối cùng cũng giải quyết xong, về lại gian nhà tranh, Dao Dao từ đầu đến cuối không dám nhìn vào mắt Ngự Ngạo Thiên, hai má trắng nõn của cô bây giờ đang nóng hừng hực.

Nếu như có thể, cô thật sự muốn cầu xin ông trời giúp cô xóa đi đoạn ký ức này!

“Nào, mang cái này lên.” Ngự Ngạo Thiên nhặt lấy hai miếng gỗ vừa nãy mới đem về.

“Đây là?”

“Tạm thời dùng để cố định tay của em.” Nói xong, hắn thuần thục dùng hai tấm ván gỗ nẹp cánh tay Dao Dao, sau đó dùng dải băng cố định.

Không thể nói, tay nghề của Ngự Ngạo Thiên rất tốt, có lẽ điều này có liên quan đến quá khứ của hắn. Từ con trai trưởng của thủ tướng lưu lạc thành du côn đầu đường, những thứ hắn đã trải qua trong đó không cần nghĩ cũng biết.

Cũng chẳng trách hắn lại có đôi mắt ẩn chứa vô số câu chuyện như vậy.

Lúc này, những chuyện quá khứ không ai biết của Ngự Ngạo Thiên kích thích sự tò mò của cô: “Anh...”

“Chú ơi, sao chú vẫn chưa đi chơi cùng Tiểu Lị?”

“Ừ, chú đến ngay.” Ngự Ngạo Thiên ôm Dao Dao: “Cùng đi nào, bảo bối.”

Cô lén nhìn ánh mắt tức giận của Tiểu Lị, vội vàng lắc đầu: “Không, không đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.