Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 414: Chương 414: Giữa đêm khuya




“Đây là những gì tôi nợ em. Không liên quan… đến việc em hận tôi.” Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, lướt qua gương mặt của Ngự Ngạo Thiên là một nụ cười dịu dàng.

Cô thực sự không muốn nhìn thấy người đàn ông này cười như vậy, cô thà nhìn thấy nụ cười bất cần, nụ cười lạnh lùng của anh, cũng không muốn nhìn thấy anh hiện ra nụ cười có tính cảm hóa như vậy!!!

“Ngự Ngạo Thiên, anh nợ tôi là thù giết mẹ, anh nợ tôi là trước khi tôi kết hôn cưỡng hiếp tôi. Hai món nợ này, tôi sẽ đòi lại theo cách khác, chứ không phải mạng của anh!!!”

“Ha. Đồ ngốc, tôi nợ em... chính là mạng của tôi...” Bàn tay to ép đầu cô vào lòng, Ngự Ngạo Thiên cắn chặt răng.

“Lạch cạch, lạch cạch” đồ đạc thuận thế trượt xuống không ngừng đập vào lưng anh, nỗi đau này đối với người đàn ông này mà nói không đau đớn bằng nỗi hận trong mắt cô.

Đôi khi, Ngự Ngạo Thiên không nhịn được cười nhạo chính mình, trải qua bao điều tăm tối, anh nghĩ rằng anh không sợ bất cứ điều gì nữa, nhưng lại không ngờ rằng…

Bây giờ anh lại rất sợ nhìn thấy sự căm hận trong đôi mắt của bé con.

Chà, thật là nực cười.

Giết chết bao nhiêu người rồi, nhìn thấy rất nhiều đôi mắt mang hận ý, lại không có đôi mắt nào khiến anh cảm thấy xúc động. Duy nhất cô bé này, cô bé được anh ôm trong lòng, anh thật không có cách nào với cô.

Haiz, làm sao đây? Anh thực sự sợ lúc này nói ra những sự thật không thể cho cô biết...

“Ngự Ngạo Thiên, ​anh mau buông tôi ra! Anh như vậy sẽ thực sự chết đó! Cho dù máy bay rơi anh không chết, anh cũng sẽ bị những đồ vật này đè chết thôi!!!” Dao Dao không ngừng tìm cách thoát khỏi vòng tay của anh, anh lại bất động, như một chiếc khiên giữ chặt cô trong lòng.

“Ngự Ngạo Thiên, tôi cầu xin anh, buông tôi ra... buông tôi ra đi!!”

“Ngự Ngạo Thiên... mạng của tôi, tôi sẽ tự bảo vệ, không liên quan đến anh!!”

“Ngự Ngạo Thiên!!!” Một tiếng hét vô vọng, Dao Dao cắn chặt môi dưới, bàn tay nhỏ nhắn kiên quyết nắm lấy quần áo của anh, khẩn cầu nói:

“Anh hà tất gì phải làm vậy?”

“Không muốn tôi chết sao?” Ngự Ngạo Thiên im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng có phản ứng.

Cô từ từ nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống bên má:

“Đúng! Ít nhất, tôi không muốn anh chết như vậy. Anh… nên kết thúc mạng sống ở nơi anh cần phải kết thúc! “Chiến trường… của chúng ta! Buông tôi ra... buông tôi ra!!!”

“Haiz…” Một nụ cười mất mát hiện trên khóe môi, giây tiếp theo, đôi mắt anh tối dần, u ám nói:

“Bảo bối, tôi đã nói, ngay cả khi tôi chết… cũng sẽ không buông tay em.”

Tuyên thệ thuộc về ma quỷ nói ra, một xiềng xích vô hình từ từ siết chặt cơ thể Dao Dao. Cô càng cố gắng thoát khỏi, đôi tay vô hình kìa càng kiên cố. Cho đến khi, cô rơi vào vực thẳm đen tối, không còn sức lực vùng vẫy nữa.

Thật là...

Người đàn ông đáng sợ!

Một tiếng động “cót két” thật lớn, máy bay cuối cùng bị gãy đôi. Giây tiếp theo là cảm giác rơi xuống, đuôi máy bay bị gãy xoay tròn 360° rơi xuống dưới.

“Đừng...” Dao Dao cắn chặt môi, bàn tay nhỏ bất giác ôm lấy Ngự Ngạo Thiên.

Tuy rằng ôm kẻ thù giết mẹ cùng nhau chết có chút mỉa mai, nhưng… cô thực sự buông xuôi rồi, ai bảo cô không có khả năng thoát khỏi xiềng xích mà ác ma trói buộc trên người chứ?!

Chỉ là... Nước mắt đau thương của cô vì ai mà rơi?

Là vì chết một cách mỉa mai?! Hay là...

Rơi vì người đàn ông đã sử dụng mạng sống để bảo vệ cô đến giây phút cuối cùng?!



Trong nước.

Mở cửa phòng khách sạn, Cung Tiểu Mạn bất chấp tất cả ôm lấy Hàn Ly Thương hôn nồng nhiệt, người đàn ông lạnh lùng lúc này đã cởi bỏ mọi sự lạnh lẽo, đưa tay đóng cửa phòng, kích động đáp lại nụ hôn nóng bỏng của cô gái nhỏ.

Tiếng thở dốc, bầu không khí mập mờ, trên hành lang từng chiếc quần áo bị cởi ra.

Căn phòng lạnh lẽo ngay lập tức bị lửa đốt nóng, đến khi áo sơ mi của Hàn Ly Thương mở ra, quần áo của Cung Tiểu Mạn cũng trở nên lộn xộn.

Đôi môi của cô dần dần tách khỏi người đàn ông, một sợi chỉ bạc ám muội nối giữa đôi môi của họ.

Hộc... hộc...

Tiếng thở kịch liệt vang lên.

Cung Tiểu Mạn vội vã hôn lên vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, lưỡi tinh tế dao động giữa ngực của anh.

Có lẽ không muốn ở vị trí thụ động, Hàn Ly Thương bá đạo trở người đem Cung Tiểu Mạn ép dưới thân.

Bàn tay lành lạnh thành thạo cởi bộ quần áo bất tiện của cô ra, sau đó từ từ di chuyển lên trên...

“Ừm...” Một tiếng ngâm êm tai, từ kẽ môi cô phát ra, cô không kìm được uốn éo cơ thể mình. Chỉ cảm thấy cơ thể của mình nóng bừng khó chịu, cơ thể giống như có kiến bò lên vô cùng giày vò.

“Nóng quá, tôi nóng quá...” Giọng nói khát khao rơi vào tai người đàn ông đang thở hổn hển.

Anh không vội vàng mà từ xương quai xanh của cô hôn một đường xuống dưới. Thật cẩn thận như vậy, thật kiên nhẫn như vậy.

“Ừm…” Cơ thể mềm mại như được ngâm trong nước, Cung Tiểu Mạn thỉnh thoảng cong cơ thể lên cọ xát hai chân của mình, đôi tay nhỏ bé không yên phận gấp gáp sờ vào bụng dưới của người đàn ông…

“À...” Hàn Ly Thương hít ngược một hơi lạnh, đôi mắt băng giá ngay lập tức bị dục vọng đốt cháy. Anh vội vã xé quần dài cô ra.

Tiểu Mạn vụng về kéo thắt lưng của anh, nhưng cái thắt lưng chết tiệt này dường như muốn chống đối cô không cách nào mở ra được!

Thấy cô bé thiếu kiên nhẫn, Hàn Ly Thương bị dục vọng đốt cháy không suy nghĩ nhiều, từ từ cởi quần áo của mình, bá đạp đè lên người cô:

“Nha đầu, tôi muốn vào rồi?”

Cung Tiểu Mạn cắn môi, đôi tay quàng lên cổ anh, ngượng ngùng quay đầu sang bên kia, dùng sức gật đầu.

Đôi mắt Hàn Ly Thương tối đi, cơ thể đâm mạnh về phía trước...

“À… Ưm...” Cô đã cố gắng để bản thân không thể hiện mình là một tân binh, nhưng cơn đau khi cơ thể bị xé rách vẫn không thể kìm được phát ra từ kẽ môi!

“Em?!!” Bỗng nhiên, lý trí bị dục vọng che mờ dần dần trở lại, mặc dù Hàn Ly Thương không phải là một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú nhưng anh đã có không ít kinh nghiệm. Cơ thể chật hẹp như vậy, cùng tiếng rên đau đớn của Tiểu Mạn, điều này chắc chắn tượng trưng cho...

“Sao thế? Không động?” Cung Tiểu Mạn dần phục hồi từ trong đau đớn, mượn ánh trăng mờ nhạt chiếu qua khoảng trống của rèm cửa nhìn người đàn ông lạnh lùng đang nằm trên người mình.

“Nha đầu! Đây là lần đầu tiên của em phải không?!”

Cung Tiểu Mạn im lặng, thực ra cô rất muốn nói với người đàn ông này, nụ hôn đầu của cô, người đàn ông đầu tiên nắm tay cô, lần đầu tiên cô bị người đàn ông vuốt ve, bị người đàn ông hôn, tất cả tất cả lần đầu tiên đều cho anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.