Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 150: Chương 150: Hả lòng hả dạ




“Không sao, em không biết nấu ăn thì anh nấu cho em ăn là được.”

“Hả?”

Dao Dao chớp chớp đôi mắt to long lanh nước dường như đang xác định Ngự Ngạo Thiên có giống với ngày thường hay không mà khi đối mắt với đôi mắt hàm chứa ý cười kia không hiểu sao tim cô lại bắt đầu đập nhanh “thịch thịch thịch”.

“Lập tức được thôi, chờ anh chút!”

“Em... em muốn theo anh học, có được không?”

“Tất nhiên là có thể rồi.”

Dao Dao đứng bên cạnh Ngự Ngạo Thiên, nhìn kỹ thuật xắt rau đầy thuần thục của hắn và kỹ năng nấu nướng thông thạo quả thật nhìn đến ngây người, đây cũng không phải lần đầu cô thưởng thức tài nấu nướng của Ngự Ngạo Thiên nhưng là lần đầu tinh tế xem hắn nấu ăn.

Lúc đi học các bạn học đều nói đàn ông biết nấu cơm rất đáng dựa vào mà đàn ông nấu cơm thành công thì càng đáng dựa vào, cô vẫn không tin chuyện đàn ông biết nấu cơm là thật nhưng bây giờ một ví dụ sống sờ sờ trước mắt cô không tin cũng không được.

Dáng vẻ nấu cơm của Ngự Ngạo Thiên thật sự rất đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, tất nhiên hắn không nấu cơm cũng rất đẹp trai, thật ra suy nghĩ một chút thì người đàn ông này có rất nhiều, rất nhiều ưu điểm. Có điều... do dự, âm tình bất định tính cách khuyết điểm lại đủ trí mạng!

Quên đi, bây giờ nhìn lại hắn cũng không đẹp trai như vậy.

“Leng keng.”

“Bảo bối, hình như có người đến, đi mở cửa đi.”

“À.”

Sẽ là ai chứ? Rất lâu rồi cô không ở đây, ngày hôm nay lần đầu tiên trở về đã có người tới sao? Dao Dao mang theo nghi hoặc đi tới cửa, lúc cửa mở...

Cô trợn tròn mắt. Làm thế nào... làm thế nào mà giám đốc Uông, Mộ tổng còn có tổ trưởng Tôn đột nhiên tới đây?

Ba người ngoài cửa cũng choáng váng.

Tôn Lệ nhíu mày: “Ái chà, tiểu Lạc, cô có bản lĩnh đấy, tìm đến tận nhà chủ tịch tố cáo à?”

“Khà, ta tin tưởng Ngự tổng sẽ không thiên vị bất kỳ ai.” Mộ Duyệt lạnh lùng nói xong liền cất bước đi vào bên trong, Tôn Lệ cũng theo sát sau.

Dao Dao lúng túng nhìn hai người kia đi vào trong phòng, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn sang giám đốc Uông bên cạnh, cô xấu hổ cười:

“Giám đốc Uông, chào ngài.”

“Chào cô.”

“Đúng rồi, sao ngài lại tới... Ngự... Ngự tổng đây là?” phỏng chừng Giám đốc Uông sẽ hỏi tại sao mình ở cùng với Ngự Ngạo Thiên đây?

“Ha ha, Tổng giám đốc Long thông báo cho tôi tới, tôi cũng không biết là chuyện gì nhưng tin... nhất định là chuyện tốt.” Uông Hàn nho nhã cười, đưa tay xoa đầu Dao Dao, chậm rãi đi về phía phòng khách.

“Ngự tổng đâu?” Đến phòng khách nhưng không thấy bóng dáng Ngự Ngạo Thiên, Mộ Duyệt tìm khắp nơi.

Dao Dao lúng túng chỉ chỉ vị trí phòng bếp: “Ngự... Ngự tổng... ở phòng bếp.”

Mộ Duyệt lạnh lùng liếc Dao Dao liền dẫn Tôn Lệ đi về phía phòng bếp...

“Ngự tổng, chào ngài.”

“Ngự... Ngự tổng, chào ngài.”

Tôn Lệ nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa không khỏi nuốt một ngụm lớn nước bọt, Ngự Ngạo Thiên vốn thuộc kiểu lạnh lùng mị hoặc, mặc áo ngủ loại này cơ ngực hắn như ẩn như hiện lộ ra khiến hắn càng thêm mị hoặc.

“Tôi đang nấu cơm, mọi người ra phòng khách chờ tôi đi!” Ngự Ngạo Thiên vừa nói vừa bận rộn với đồ trong tay, toàn bộ quá trình ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn các cô.

“Vâng, Ngự tổng.”

“Vâng, Ngự tổng.”

Tôn Lệ rùng mình, liếc Mộ Duyệt một cái rồi cùng đi tới phòng khách:

“Chị họ, em luôn cảm thấy Ngự tổng thật đáng sợ.”

“Nói thừa, anh ta mới 27 tuổi đã có thể quản lý công ty lớn như vậy thì nhất định là rồng trong loài người rồi, không có chút khí phách sao được?”

“Hả? Ngự tổng mới 27 à? Em còn tưởng anh ta hơn 30 rồi cơ.” Ý của Tôn Lệ không phải nói Ngự Ngạo Thiên già mà là cảm thấy hắn có khí thế và trình độ thành thục trầm ổn, nhìn thế nào cũng không giống người hai mươi mấy tuổi, ngay cả Mộ Duyệt hơn ba mươi tuổi mà trước mặt Ngự Ngạo Thiên cũng dường như thấp hơn một cái đầu.

“Bình thường thôi, chị còn từng tiếp xúc với Phong tổng của Phong thị, tên nhóc đó năm nay mới 22 tuổi mà thoạt nhìn cũng rất lão luyện, nếu như không có chút khí phách hơn người thì không có khả năng tồn tại trong xã hội này đến giờ.”

“Vâng, em hiểu rồi.” Hai chị em hai người vừa trò chuyện vừa vào phòng khách.

Lúc này, Dao Dao đang trò chuyện với giám đốc Uông.

Mộ Duyệt nhẹ giọng ho khan một tiếng “khụ” lạnh lùng đứng trước mặt Dao Dao.

Cô thấy vậy vội vàng đứng lên: “Mộ... Mộ tổng, mời ngồi.”

“Ôi.” Giám đốc Uông thở dài, bất đắc dĩ liếc nhìn Mộ Duyệt:

“Cô bé, qua chỗ ta ngồi này.”

“Không... không cần đâu, giám đốc Uông, mọi người nói chuyện phiếm trước đi, tôi đi giúp... giúp Ngự tổng.”

“Tiểu Lạc, cô thật đúng là biết nịnh hót nhỉ? Tôi khuyên cô nên chết tâm đi! Giường Ngự tổng đến phiên người nào bò lên cũng không tới phiên cô bò lên, cô cũng không nhìn lại chính mình lớn lên có dáng vẻ thế nào, có điểm nào vừa ý Ngự tổng chứ?” Lời Tôn Lệ nói rất khó nghe.

Nói thế nào các cô cũng là đồng nghiệp hơn nửa tháng, lúc đó cô thật không nghĩ Tôn Lệ là người thế này hay là lăn lộn lâu trong xã hội người ta đều sẽ có nhiều mặt tính cách như này!

“Tiểu Tôn, không cần thiết nói nhảm nhiều với loại người kém cấp bậc này.” Trước mặt người khác, đối với em họ vẫn biểu hiện dáng vẻ cấp trên và cấp dưới.

“A, đã biết, Mộ tổng.”

Bọn họ nói thực sự rất khó nghe, bọn họ đã khiến cô từ chức rồi còn không chịu bỏ qua? Dao Dao cắn khóe miệng, tay gắt gao nắm thành đấm.

Lúc này, chỉ thấy Ngự Ngạo Thiên từ phòng bếp đi ra, dịu dàng kêu:

“Bảo bối, cơm chín rồi, qua đây ăn thôi.”

“Hả?”

Tôn Lệ và Mộ Duyệt nhìn nhau một cái, bọn họ rất muốn biết cuối cùng Ngự tổng kêu ai bảo bối nhỉ? Lẽ nào trong nhà này còn có người khác?

“A, biết... biết rồi.” Dao Dao có chút lúng túng đi tới chỗ bàn ăn, thậm chí cô có thể cảm giác được hai ánh mắt khiếp sợ phía sau.

Mộ Duyệt và Tôn Lệ nhìn Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao ngồi đối mặt trong phòng ăn mà bị dọa sợ đến mức cằm muốn rớt xuống.

Chỉ có giám đốc Uông giống như là cái gì cũng không thấy nhưng dường như lại hơi cười.

“Ăn ngon không?” Ngự Ngạo Thiên gắp một cái đùi gà đặt trong bát của cô.

“Ăn... ăn ngon.” Cô gật đầu mạnh một cái, bỏ vào trong miệng đang đầy cơm, đây không phải vuốt mông ngựa mà là Ngự Ngạo Thiên nấu ăn quả thật đỉnh cao.

“Bảo bối, ăn từ từ thôi.”

Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ lau khóe miệng của cô, cưng chiều sờ chóp mũi của cô một cái:

“Cẩn thận nghẹn đấy!”

“Ồ, không sao.”

Phòng ăn và phòng khách nối tiếp nhau, cảnh bọn họ “ân ái” toàn bộ truyền vào mắt của Mộ Duyệt và Tôn Lệ.

Nhưng cũng không thể không nói là Ngự Ngạo Thiên khí tức độc chiếm...

Giới kinh doanh có lễ nghi của giới của kinh doanh, nội bộ công ty có lễ nghi của nội bộ công ty, thân là tổng tài phải có dáng vẻ của tổng tài, nên hiện tại Ngự Ngạo Thiên ở phòng bếp mà thuộc hạ của hắn đợi hắn trong phòng khách, đây chính là quan uy vô hình!

Khoảng chừng nửa giờ sau, một bàn đồ ăn bị Dao Dao ăn sạch thiếu chút nữa là liếm sạch khay luôn rồi.

Một lần nữa Ngự Ngạo Thiên lại bị khuất phục dưới sức ăn của cô, nếu hắn nghèo một chút chỉ sợ không nuôi nổi cô nhóc này rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.