Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 383: Chương 383: Hắc viêm long nhìn thấy cơ thể của cô rồi




“Hả?”

“Tôi nói không đẹp, thay bộ khác, hiểu không?”

Quần áo mặc trên người cô, đẹp hay không thì có liên quan gì đến hắn chứ? Người đàn ông xa xỉ này coi trọng cách ăn mặc thì bỏ đi, đằng này còn lôi cô theo làm gì chứ.

“Tiểu thư, Hắc tổng không thích, chúng tôi đổi bộ khác cho cô.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói, vội vàng thì thầm vào tai Dao Dao: “Tiểu thư, cô chắc mới qua lại với Hắc tổng, ngài ấy nói không đẹp chính là không đẹp, tính khí ngài ấy không được tốt, tuyệt đối không nên để ngài ấy tức giận.”

Ôi, cô biết tính khí của hắn không tốt nhưng vấn đề chính là... sao có thể nào nói cô là bạn gái của hắn được chứ? Bất lực, Dao Dao chỉ đành theo nhân viên đi vào phòng thay đồ.

Một bộ, hai bộ đã được thay ra. Cô thật sự hận không thể đập vỡ chiếc gương này ra, một người đàn ông bá đạo như Phong Thần Dật cũng không có quyền hạn chế sự ăn mặc của cô, tại sao tên Hắc Viêm Long này lại có thể... bá đạo như vậy?

Hắc Viêm Long ngồi trên ghế sofa lúc này đã có chút thiếu kiên nhẫn, nét mặt đã trở nên u ám, sau đó đứng dậy đi đi lại lại trong quầy hàng bán đồ của nữ.

Đôi mắt đen tuyên dừng lại trên một chiếc đầm màu tím. Hắn nhanh chóng tháo bỏ chiếc móc áo, trực tiếp cầm chiếc đầm đi thẳng đến phòng thay đồ, kéo rèm ra: “Này, mặc... cái này đi!”

Trong phòng thay đồ, Dao Dao chỉ mặc đồ lót, đối diện với Hắc Viêm Long đang đứng trước mặt, cô choáng váng cứng miệng, bộ não đột nhiên rơi vào một khoảng trống và ngay cả cơ thể của mình cũng đã bị lãng quên.

Một giây... hai giây trôi qua. Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau. Sau đó, Dao Dao đột nhiên đã lấy lại tinh thần: “Á!” Cô hét to, vội vàng lấy hai tay che trước ngực.

“Hét cái gì? Cầm lấy cái này đi! Mặc vào!”

Trên đời này sao lại có loại đàn ông như vậy? Một người bình thường nhìn thấy cảnh đó không phải nên quay mặt đi hoặc ít nhất cũng kéo rèm lại? Hắc Viêm Long sao lại bình tĩnh đứng im ở đó mà nhìn như vậy được chứ?

Dao Dao ngẩn người cầm lấy chiếc đầm. Hắc Viêm Long lúc này mới kéo chiếc rèm lại. Nhưng sau đó... Khuôn mặt anh tú trắng trẻo của hắn đột nhiên đỏ như chưa từng thấy. Hắc khó chịu lắc lắc đầu, hít lấy một hơi dài rồi tự chửi thầm: “Thật là... chết tiệt!”

Mặc xong chiếc đầm mà Hắc Viêm Long chọn cho, Dao Dao bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng thay đồ.

Những nhân viên ở đó đều quay sang nhìn: “Wow, Hắc tổng đúng là... có mắt nhìn!”

Không thể không nói, chiếc đầm mà Hắc Viêm Long chọn cho Dao Dao tôn lên vẻ đẹp thấu đáo và dễ thương của cô, phù hợp hơn nhiều so với những trang phục mà nhân viên chuyên nghiệp chọn cho cô.

“Hắc tổng, lần này được rồi chứ? Nếu còn không hài lòng nữa, cuộc đấu thầu sẽ bắt đầu mất.” Dao Dao mặt không cảm xúc đi đến trước mặt của Hắc Viêm Long.

Đối với sự việc xảy ra lúc nãy, cô ít nhiều vẫn không có cách nào hết ngỡ ngàng. Nhưng nếu thể hiện ra mặt, cô sẽ giống như là một kiểu gì đó không được hay cho lắm. Hắc Viêm Long ngẩng đầu, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cũng tạm được. Đi thôi.” Hắn đứng dậy đi về hướng cửa.

Dao Dao lặng lẽ đi theo sau Hắc Viêm Long. Lúc hai người đã lên xe, hắn đột nhiên khịt khịt mũi: “Sao lại vẫn còn mùi xăng?” Rồi đưa tay ra.

Dao Dao còn chưa kịp phản ứng thì Hắc Viêm Long đã kéo cô về phía mình, ngửi ngửi tóc cô: “Trên đầu quả nhiên còn mùi.” Hắc buông lỏng tay, chớp chớp mắt: “Này, cô hãy suy nghĩ một chút, cắt tóc đi.”

Dao Dao cứng miệng không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Cô rất muốn nói ra một câu... Tên Hắc Viêm Long này độc đoán biết bao nhiêu! Không thích ngửi mùi xăng liền bảo người ta cắt tóc đi? Trời ơi, cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu có một người phụ nữ nào đó nhìn trúng hắn ta, đồng ý cùng hắn lưu lạc thì thế nào đây?

Bên trong hội trường của một cuộc đấu thầu quy mô lớn, Hắc Viêm Long cùng Dao Dao đi vào, theo sau là một đám vệ sĩ. Khi đội hình lớn này thu hút được sự chú ý của nhiều người, không ít nhà đầu tư có tiếng cúi chào Hắc Viêm Long: “Hắc tổng.”

“Hắc tổng.”

Hắc Viêm Long nhét tay vào túi, hắn đi thẳng đến vị trí của mình mà không nheo mắt. Khí chất gần như tương đương với một vị hoàng đế cổ đại, kiêu ngạo không ai bằng. Dao Dao đi bên cạnh hắn nhìn thì lại có chút ngốc, chính là nói tính cách lạnh lùng bá đạo như Phong Thần Dật, tính cách âm u cổ quái như một bậc đế vương của Ngự Ngạo Thiên đều gọi là nghi thức xã giao nhưng Hắc Viêm Long cao ngạo đến nỗi không thể giả vờ cười một cái để đáp lại lời chào của người khác cũng không, thật bái phục!

Khi họ vừa ngồi xuống, xa xa vọng lại vài giọng nói.

“Hàn tổng.”

“Hàn tổng, đã lâu không gặp.”

“Lâu rồi không gặp.” Chỉ thấy Hàn Ly Thương cùng Mạc Tuyết Đồng và một số người quen mặt khác đang chào hỏi nhau, họ cùng ngồi ở phía bên trái hàng nghế đầu tiên. Dao Dao nheo mắt nhìn Hàn Ly Thương, đôi mắt xảo trá đó quay lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ quái.

“Sau đây, buổi đấu thầu xin phép được bắt đầu. Xin mời các vị chịu trách nhiệm về gói hồ sơ dự thầu của mình.” Người phụ trách đấu thầu đứng trên sân khấu và nói. Hắc Viêm Long quay sang Dao Dao: “Hỏi lại cô một lần nữa, thật sự bỏ ra 13 tỷ sao?”

Cô hiểu ý của hắn, từ lúc hắn đưa ra một cái giá cao như vậy, thật có thể thấy hắn nhất định phải có được địa vị thế này. “Hắc tổng, anh trả giá cao quá rồi, chúng ta không có khả năng cạnh tranh với tập đoàn Bác Sâm!” Vừa nói Dao Dao vừa nhìn về hướng của Hàn Ly Thương và Mạc Tuyết Đồng.

“Tùy thôi.” Hắc Viêm Long giao gói hồ sơ dự thầu cho thư ký của mình.

Cùng lúc đó, Hàn Ly Thương cũng giao gói hồ sơ dự thầu cho Mạc Tuyết Đồng.

Tất cả các tập đoàn đã chú ý đến đợt thầu này đều lần lượt trao các hồ sơ dự thầu lên rồi. Người chịu trách nhiệm thu thập các hồ sơ dự thầu một lần nữa rồi tuyên bố: “Xin vui lòng chờ một giám đốc điều hành công ty chúng tôi một giờ. Sau một giờ, chúng tôi sẽ công bố kết quả.”

“Kết quả gì nữa, dù sao cũng chỉ là lòng vòng mà thôi.” Trong phòng đấu thầu, hai, ba người thở dài bàn tán.

Ngay cả một số CEO cũng đã rời đi rồi. Mọi người đều là người trong cuộc, có ai mà không biết đến điều này. Với địa vị chính trị như hiện nay của Ngự Ngạo Thiên, ai dám cạnh tranh với tập đoàn Bác Sâm đây?

Chưa đầy một giờ sau, trong hội trường đấu thầu chỉ còn lại mười mấy người trong số hai mươi lăm CEO tham gia đấu thầu.

Người phụ trách đấu thầu cuối cùng đã quay trở lại sân khấu: “Chúng tôi đã xem các tài liệu đấu thầu của hai mươi lăm công ty. Sau khi thẩm tra đối chiếu, người trả giá cao nhất thuộc về tập đoàn Bác Sâm. Quyền sử dụng mảnh đất nhanh này thuộc về tập đoàn Bác Sâm! ”Người phụ trách đã đập cây búa trong tay anh ta.

Hắc Viêm Long thở một hơi dài: “Đi thôi.” Vừa định đứng dậy thì...

Dao Dao vội vàng kéo cánh tay của hắn: “Đừng đi!”

“Hả? Này, cô còn muốn làm loạn hay sao?”

Cô nhếch môi cười, từ từ đứng dậy, kỳ lạ nói: “Cuộc đấu thầu thật sự bây giờ mới bắt đầu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.