Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 46: Chương 46: Hắn là chủ tịch tập đoàn bác sâm sao?




“Hạ Như, Lạc Dao Dao nói không sai, cha mình đã từng có lần hợp tác với tập đoàn Bác Sâm, lúc đấy tổng giám đốc Long Diệp đã tiếp đãi cha mình.”

May mắn thay trước khi Bạch Linh nói với cô chuyện này thì cô đã biết Long Diệp, nếu không ngay bây giờ chắc chắn cô sẽ không khỏi choáng váng.

“Hừ... Cái này... Ây da, có đôi lúc là chuyện trùng hợp li kì. Dao Dao, có thể cậu chưa biết hôm nay bạn trai cậu và cha mình đang bàn chuyện làm ăn. Họ đang ở bên trong biệt thự. Đi! Chúng ta qua chào hỏi một chút.”

“Không phải... Không phải chứ? Làm sao có thể trùng hợp như vậy được chứ? Xong đời rồi! Xong đời rồi! Dao Dao, mày không nên nói dối, điều này không phải tốt hơn sao? Đẹp mặt rồi... Một lát nữa nếu bị vạch trần lời nói dối, đoán chừng cả đời này cô cũng không ngẩng mặt lên nổi.”

“Đợi đã, tớ không muốn làm phiền của anh ấy...”

“Hừ, có làm sao đâu chứ? Mình nói là mình đến tìm cha mình thì không phải là xong rồi sao?” Hạ Như kéo mạnh lấy Dao Dao rồi tiến vào bên trong biệt thự.

“Ơ... Dao Dao, tại sao cậu lại run rẩy như vậy? Không phải là vì cậu sớ chứ?”

Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của Dao Dao rồi nói: “Đúng vậy, tại sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ... Lạc Dao Dao, nếu không phải là vì Hạ Như thì thiếu chút nữa tôi đã bị cậu lừa.”

“Đúng vậy, tại sao lại như vậy chứ? Cậu đã khoác lác thì cũng nên tìm một người đáng tin một chút. Bây giờ tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy sai sai. Tổng giám đốc của tập đoàn Bác Sâm hiện đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi thì làm sao lại chú ý đến một cô gái nhỏ tuổi như cậu chứ?”

“Cũng đúng, cậu ta cũng không phải kiểu người mà chủ tịch tập đoàn Bác Sâm thích. Hừ, thiếu chút nữa thì bị lừa rồi.”

“Ây da, tại sao mọi người lại nói như vậy chứ? Biết đâu tổng giám đốc Bác Sâm lại thích một cô gái khả ái, ngoan ngoãn như Dao Dao của chúng ta thì sao? Đúng không, Dao Dao?” Hạ Như giả vờ làm người tốt rồi liếc mắt giễu cợt Dao Dao.

Nghe những lời chế nhạo đó, cô xấu hổ gục đầu xuống không nói được lời nào bởi vì giờ khắc này cô thực sự không có sức lực chống trả.

“Dao Dao, cậu hãy ngoan ngoãn theo chúng tớ. Bạn trai của cậu không phải tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm sao? Nếu như không phải thì sao? Yên tâm, chúng tớ sẽ không cười cậu đâu.”

“Tớ...”

“Như Như! Mọi người đang nói gì ở dưới lầu vậy? Thật ồn ào, con đang quấy rầy ta nói chuyện với khách đấy.” Một âm thanh già nua từ hành lang lầu hai truyền xuống cắt ngang lời Dao Dao định nói.

Hạ Như bất đắc dĩ bĩu môi: “Xong rồi, cha tớ đã xuống, cậu muốn thừa nhận cũng không có cơ hội đâu.” Cô cười một cách quỷ dị rồi vội vã bước lên cầu thang lầu hai.

“Liệu tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm có cùng bác Hạ Bá đi xuống không nhỉ?”

“Chắc là không rồi. Có người nói tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm siêu đẹp trai, tớ rất muốn nhìn thấy anh ấy.”

“Đi, chúng ta cùng đi.”

Mọi người thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, lúc này chỉ còn lại mỗi Dao Dao đang đứng một mình ở phòng khách.

Thừa dịp này chạy trốn sao? Có lẽ bây giờ là thời cơ tốt nhất nhưng mà chạy trốn thì có tác dụng gì chứ? Còn không phải là sẽ bị chê cười sao? Lời nói dối chung quy vẫn là lời nói dối. Cô bé lọ lem đến mười hai giờ cũng sẽ biến thành hình dáng cũ huống chi cô không phải cô bé lọ lem.

“Cha, vị này chính là...” Hạ Như và những người khác lên đến lầu hai thì thấy vài người đang đứng bên cạnh cha Hạ Như.

“Ha ha, Như Như, vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm Ngự tổng, bên cạnh là Hàn phó tổng còn vị này...”

“Vâng, con biết, đó là Long Kỳ.” Lần trước cô đi đến tập đoàn Bác Sâm chính là tìm Long Kỳ.

“Long Kỳ, không phải anh nói ngày hôm nay không thể đến sinh nhật tôi sao? Chẳng lẽ anh muốn cho tôi bất ngờ sao?”

“Quả thật tôi không có thời gian. Hôm nay tôi đến đây là đi cùng Ngự tổng.”

“Ồ!” Hạ Như bĩu môi sau đó ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên, lễ phép cười: “Ngự tổng.”

Những người ở phía sau cô đều bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngây người, họ không ngừng bàn luận xôn xao: “Nhìn kìa, tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm quả nhiên đẹp trai như lời đồn. Tôi quả thật bị choáng váng bởi khuôn mặt của anh ấy. Tôi có thể khoe khoang với người khác rằng tôi đã thấy tổng giám đốc tập đoàn Bác Sâm tại bữa tiệc sinh nhật của Hạ Như.”

“Ha ha, Ngự tổng, đây là con gái Hạ Như của tôi. Ngày hôm nay trùng hợp là ngày sinh nhật của con gái tôi, không biết ngài có thể nể mặt cùng ăn chung bữa cơm rau dưa đạm bạc với chúng tôi không?”

“Đúng vậy, đúng vậy. Ngự tổng, hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của em. Nếu như anh ở đây thì sinh nhật hai mươi tuổi của em chắc hẳn sẽ khó quên.”

“Hạ Như tiểu thư, chúc cô sinh nhật vui vẻ. Thật ngại quá, tôi còn có việc phải làm.” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

Hắn ưu nhã nắm lấy tay của cha Hạ Như: “Hạ tiên sinh, đề nghị của ông tôi sẽ xem xét. Tôi đi trước đây.”

“Oa, mọi người có nghe thấy anh ấy nói chuyện không? Thanh âm thật là dễ nghe, ngay cả bị từ chối cũng cảm thấy vui vẻ.”

“Đừng vui vẻ quá, làm việc chính quan trọng hơn.” Một người nhanh chóng đi tới bên cạnh Hạ Như rồi khẽ đẩy cô một cái: “Hạ Như, nhanh mượn cơ hội này để hỏi việc kia! Hỏi việc kia.”

“À!” Hạ Như lập tức phản ứng lại, nheo mắt: “Đợi đã! Ngự tổng, bạn gái của anh cũng đang ở dưới lầu, chẳng lẽ anh không muốn gặp cô ấy sao?”

“Bạn gái của tôi sao?” Bước chân Ngự Ngạo Thiên chợt khựng lại, chân mày hơi nhíu lại, hắn vô thức liếc nhìn đám người Long Kỳ cùng Hàn Ly. Bọn họ cũng rất tò mò, người kia là... bạn gái của Ngự tổng sao?

“Ây da, thật sao? Như Như, bạn gái của Ngự tổng cùng con có quen biết sao? Vậy con phải chiêu đãi cô ấy thật tốt nhé.” Cha Hạ Như thấy có cơ hội có thể làm thân với Ngự Ngạo Thiên liền vội vàng dặn dò con gái mình.

“Cha, người xem biểu cảm của Ngự tổng kìa, vừa nhìn cũng biết bạn học của con nói dối rồi.” Hạ Như giả vờ thở dài bất đắc dĩ nói: “Ngự tổng, em xin lỗi. Bạn học kia từ trước đến nay luôn thích bấu víu vào các quan hệ, hơn nữa mồm miệng đầy lời nói dối. Cô ta đang ở dưới lầu, anh liếc mắt nhìn thử xem. Anh chỉ cần nói cô ta không phải là bạn gái của anh rồi chuyện còn lại cứ để em xử lí.”

Nhưng Ngự Ngạo Thiên là ai chứ? Khi đôi mắt của cô gái này xoay động là hắn đã biết cô có ý đồ xấu. Hắn không có thời gian để chơi cùng với cô bé này càng không có thời gian để cho cô bé này lợi dụng.

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.” Hắn lạnh lùng bỏ lại câu nói này rồi bước nhanh về phía cầu thang lầu một.

Hạ Như vội vàng nháy mắt với đám bạn. Bọn họ kéo cánh tay của Lạc Dao Dao đến hành lang đầu tiên: “Cậu xong đời rồi, Chúng tôi sẽ nhìn xem cậu chết khó coi thế nào.”

“Ha ha ha ha...”

Theo tiếng bước chân của Ngự Ngạo Thiên càng ngày càng tiến đến gần, trên mặt những người đó càng lộ ra vẻ hưng phấn. Dao Dao giống như là bị đóng vào một cái thớt gỗ vậy, cô đứng ngồi không yên rồi cúi đầu im lặng.

“Ngự tổng, chính là cô ấy! Chính cô ấy nói cô ấy là bạn gái của ngài.”

Ngự tổng sao? Trùng hợp vậy sao?

“Nhanh lên, ngẩng đầu lên. Bạn trai cậu tới rồi kìa.” Một người trong đó cười đểu rồi nâng đầu Dao Dao lên.

Ngay lập tức, một khuôn mặt quen thuộc xông thẳng vài trong tầm mắt cô. “Ngự... Ngự... Ngự Ngạo Thiên! Hắn là… tổng giám đốc của tập đoàn Bác Sâm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.