Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 442: Chương 442: Im Lặng Không Nói Gì (4)




Ngự Ngạo Thiên đã khơi dậy khát vọng tìm quá khứ của cô, nhưng cô chỉ hiếu kỳ trong quá khứ mình và Ngự Ngạo Thiên đã xảy ra chuyện gì mà thôi, cũng không muốn biết thêm nhiều chuyện quá khứ. Nhưng Băng Dạ xuất hiện lại cứ như một chiếc chìa khóa không ngừng nỗ lực, không ngừng cố gắng mở ra, cô cũng chẳng muốn nhớ lại hồi ức...

“Băng Dạ! Ngươi đi ra đây cho ta! Ngươi không ra đây, ta kêu người san bằng phủ tướng quân nhà ngươi!”

Sáng sớm, mặt trời chỉ vừa ló dạng, một âm thanh chói tai đã bao phủ toàn bộ phủ tướng quân.

Dao Dao khổ sở dụi đôi mắt buồn ngủ, cô mơ hồ nhớ được bản thân trở về phòng đều khoảng hơn 1 giờ sáng, có lẽ mới ngủ được hơn 6 tiếng, rốt cuộc lại bị đánh thức, bực mình thật mà.

Người đứng không vững kéo cửa phòng ra.

“Tiểu thư.” hai sĩ binh thủ hộ ở cửa thấy Dao Dao đi ra cung kính cúi thấp đầu xuống.

Cô ngáp một cái: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“À, là Lan Nặc điện hạ lại tới náo loạn.”

Lan Nặc?! Họ Lan Nặc, cũng chính là hoàng thân quốc thích của Á Tư Lan Quốc đây mà? Không biết cô và Lan Nặc Lăng có phải cùng một nhà hay không?

Xuất phát từ tính tò mò, Dao Dao lén lút chuồn ra khỏi phòng, tránh né sau một cây cột gỗ to liếc trộm tới chỗ cửa chính.

Chỗ cánh cửa, mười mấy thủ vệ đứng ngang ở trước cửa, trước mặt bọn họ một tiểu cô nương mười bốn tuổi rưỡi đang đứng tại chỗ chửi bới.

Cô bé này để đầu tóc ngắn lá sen, cô cao chừng 1 mét 5 xinh xắn đáng yêu, một đôi mắt to long lánh nước rất xinh đẹp. Dưới sống mũi thẳng tắp là một cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào.

Liếc mắt, Dao Dao còn cho rằng mình xuyên không tới rồi hay sao. Luôn cảm thấy bộ dáng bé gái bây giờ rất giống cô năm đó và Phong Thần Dật lần đầu tiên gặp mặt. Chỉ có điều, cô bé này có một bộ tóc ngắn, so sánh kỹ lưỡng thì ngũ quan cũng có rất nhiều điểm bất đồng.

“Lan Nặc! Cô có chừng có mực lại cho tôi!”

Bỗng một tiếng rống to, dọa Dao Dao giật mình, cô lộ ra nửa cái đầu từ cây cột sau.

Chỉ thấy, vẻ mặt Băng Dạ không thay đổi đi về phía cửa, mà vẻ mặt tức giận cô bé lại đột nhiên lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười: “Băng Dạ, cuối cùng anh cũng chịu đi ra rồi à. Mau mau nói cho ta biết, chừng nào ngươi mới chịu làm hộ vệ của ta?”

Lan Nặc điện hạ này chạy tới náo loạn chính là muốn Băng Dạ làm hộ vệ cho cô sao?

Dao Dao nghĩ cũng biết Băng Dạ không có khả năng đáp ứng rồi, hắn hiện tại đường đường là đại tướng quân, sao có thể tự hạ giá trị con người mình đi làm một tên hộ vệ chứ?

“Lan Nặc, vấn đề này ta đã trả lời cô trăm ngàn lần, mỗi tháng cô đều tới gây náo loạn một lần, không cảm thấy phiền sao?!”

“Hừ, ngươi không cảm thấy phiền, thì ta phiền cái gì chứ? Ta không quan tâm! Bây giờ ngươi cho ta một câu trả lời, cuối cùng ngươi bằng lòng, hay vẫn không bằng lòng đây.” Đứng ở cửa, Lan Nặc bực mình giãy dụa, cảm thấy bé gái có phần làm nũng rất đáng yêu.

Băng Dạ đứng ở bên trong cửa vẫn mang gương mặt lạnh lùng, không trả lời bất cứ câu nào.

Lan Nặc nhìn lên, khóe miệng cong nhẹ lên, cao ngạo ôm hai tay trước người: “Hứ, còn không đến một năm nữa ta được 18 tuổi, như vậy ta được sở hữu quyền kế thừa ngôi vua rồi, đến lúc đó ngươi muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được. Ta khuyên ngươi, bây giờ ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta đi!”

Dao Dao nghe lời này, mắt to long Lan Nặch lập tức trợn tròn. Cô bé này hiện tại cũng đã 17 tuổi rồi sao? Thoạt nhìn thật nhỏ. Nhưng lời cô nói?!

Ngoan ngoãn đi theo ta?!

Sao nghe cứ cảm thấy như con gái nhà lành trắng trợn cướp đoạt quá vậy?

Đợi, đợi đã.

Vấn đề này dường như không phải vấn đề chính, cô vừa mới nói kế thừa vương vị hả!?

Chẳng lẽ cô chính là người kế thừa Á Tư Lan Quốc bị Thủ tướng Kỳ Liên bắt cóc sao? Con gái Lan Nặc Bội San?!

Cô không bị sát hại sao?

Về chuyện thắc mắc này, Dao Dao không thể nào tìm hiểu, bởi vì lần trước vào thời điểm cô xông vào cơ quan tình báo quốc gia, ngay lúc vừa muốn nhìn người kế thừa bị bắt cóc tên Lan Nặc gì gì đó, đã bị người cơ quan tình báo mang đi. Cho nên chỉ có thể suy đoán dựa theo lời nói của Lan Nặc, cô chính là người kế thừa bị bắt cóc kia rồi.

“Lan Nặc, coi như cô kế thừa vương vị ngay bây giờ cũng vô ích.” Băng Dạ lạnh lùng nói.

Lan Nặc lơ đễnh liếc mắt nhìn hắn: “Sao lại vô dụng?”

“Bởi vì... bây giờ ta đã có người phải bảo vệ rồi.”

“Ngưng... Ngươi lừa gạt ai vậy?” Lan Nặc đảo mắt khinh thường, giễu cợt cười nói: “Có ai mà không biết ngươi có căn bệnh sạch sẽ với người khác phái nghiêm trọng chứ? Ngươi có thể gần gũi với đàn bà sao? Phải bảo vệ người ta? Băng Dạ, ngươi thực sự vì cự tuyệt ta nên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào hay sao.”

Đôi mắt lạnh của Băng Dạ nhìn vẻ mặt khinh thường của Lan Nặc, một giây kế tiếp, mắt màu hổ phách của hắn lóe lên, lạnh lùng nói: “Đi ra!”

Uầy?

Người Dao Dao run lên một cái, vừa muốn bước chân chạy trở về phòng... Vừa giương mắt này, Băng Dạ đã không biết từ lúc nào chặn ngang trước mặt cô. “Hi, chào, chào buổi sáng... tốt lành, tướng quân.”

Không chờ phản ứng lại, Băng Dạ một tay ôm lấy cô ở trong lòng như là ôm đứa bé, bước nhanh quay trở lại cửa chính: “Lan Nặc, cô ấy chính là ta người phải bảo vệ!”

Trong phút chốc, làm Lan Nặc và Dao Dao bốn mắt nhìn nhau lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lan Nặc lập tức vô cùng sợ hãi. Thân thể lạnh “ngươi... ngươi... ngươi...” run rẩy, cô không ngừng lui về phía sau mấy bước chân, không chú ý khiến cả người té xuống đất.

“Lan Nặc điện hạ? Lan Nặc điện hạ, người không sao chứ?” vài tên thủ vệ vội vàng tới trước Lan Nặc nâng đỡ cô từ dưới đất lên.

Lan Nặc như là mất vía tựa như, ngây ngốc trông coi Dao Dao.

Sao rồi? Đối diện với Lan Nặc đang sợ hãi vô cùng này, đầu óc Dao Dao mơ hồ, cô gặp quỷ sao? Bản thân mình đáng sợ như vậy sao?

“Băng... Băng Dạ... ngươi... ngươi... từ lúc nào đem... tìm đem cô ta trở về vậy?!”

Đợi đã lời Lan Nặc vừa nói, Dao Dao lập tức chỉ phản ứng kịp, tại sao Lan Nặc sợ mình như vậy, ước đoán Lan Nặc cũng nghĩ mình là “cô gái kia” sao!?

“Cô ấy chỉ là người gặp nạn Ni Mạc thượng tá cứu từ biển trở về mà thôi.”

“Cái gì? Thì ra cô chỉ là một người gặp nạn thôi sao?!” Lan Nặc cả người như là hai chân chạm xuống đất thở một hơi thật dài, khôi phục lại bộ dạng điêu ngoa: “Không phải chứ, Băng Dạ, ngươi muốn làm hộ vệ của một thường dân? Coi chừng toàn bộ dân chúng Á Tư Lan Quốc sẽ châm biếm chết ngươi ái chà.”

“Không sao cả.” Gương mặt Băng Dạ không thay đổi nói ra vài chữ rồi quay lưng liền muốn rời khỏi.

Lan Nặc nhìn lên, kích động xông lên trước, nhưng lại bị thủ vệ phủ tướng quân lao vào chắn ngoài cửa: “Này! Này! Băng Dạ, ngươi thật sự cứ đắm mình như vậy sao? Làm hộ vệ cho Lan Nặc ta có cái gì không tốt?”

“Ngươi có tin hay không, sau này ta làm nữ vương, tước mất binh quyền của ngươi trước tiên?! Đuổi ngươi ra khỏi Á Tư Lan Quốc?”

“Này, Băng Dạ! Ngươi về sau có thể làm một cái thảo dân rồi, ngươi thật nguyện ý buông tha tiền đồ tốt đẹp sao?”

Tùy ý Lan Nặc uy hiếp thế nào, Băng Dạ đều hờ hững, tiếp tục tiến lên.

Rơi vào đường cùng, Lan Nặc rống to: “Băng Dạ, ta muốn cùng tên tiểu nha đầu kia quyết đấu! Nếu như ta thua, đời ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi làm hộ vệ cho ta!”

Chợt, Băng Dạ bước đi về phía trước cuối cùng cũng dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Có thể!”

Nhưng...

Vẫn bị hắn ôm ở trong lồng ngực, Dao Dao lại rõ ràng nhìn thấy người đàn ông này quay đầu lại, lướt qua đáy mắt xảo quyệt sáng bóng...

À, ha ha, Băng Dạ này... nhìn lạnh lẽo không có tình cảm chút nào, thực tế lại là một con hồ ly xảo trá sâu không lường được mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.