Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 287: Chương 287: Khó mà kiềm chế rên rỉ




“A..Ưm...” Một hồi đau đớn cùng cảm giác thoải mái khó tả ập đến, cô không kìm chế nổi mà phát ra một âm thanh khiến người ta đỏ mặt.

“Hừm? Thật dễ nghe...”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Cô đã đủ mất mặt lắm rồi, Ngự Ngạo Thiên hành hạ thân thể cô thì thôi đi, tại sao còn muốn hành hạ thần kinh cô nữa? Khốn kiếp!

“À.” Hắn quỷ quái cười một tiếng, thân thể hơi cong lên, bàn tay chầm chậm lướt xuống phía bụng dưới của cô.

“Đừng!” Dao Dao hoảng hốt, theo bản năng khép chặt hai chân lại, thân thể không ngừng giãy dụa: “Buông tôi ra! Dừng tay, tôi không thích như vậy!”

“Không thích?”

“Đúng! Không thích!”

“Hừm?” Ngự Ngạo Thiên lạnh lùng híp mắt một cái, một giây kế tiếp, ngón tay hắn theo bụng dưới của cô mạnh mẽ thăm dò vào trong.

Dao Dao còn chưa kịp phòng bị, liền bị hắn... đánh chiếm thành trì. “A, đừng...”

“Bé cưng, sở dĩ em không thích như vậy là vì sợ tôi biết được...” Nói đến đây, Ngự Ngạo Thiên rút ngón tay của mình ra, đung đưa trước mặt cô: “Em đã ướt đẫm như vậy rồi.”

Trong lòng cô rung lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn chất dịch kia đang vương trên ngón tay của hắn. Quả thật cô luôn luôn bị khuất phục, luôn bị khuất phục, tại sao lại như vậy? Dao Dao tức giận tự trách mình.

Nhưng hôm nay cho dù là người giỏi kìm chế như thế nào, đã rơi vào tay một Ngự Ngạo Thiên cao thủ như vậy chắc chắn cũng đều phải khuất phục, huống hồ là cô chưa từng bị đụng trạm qua thân thể nhạy cảm như vậy?

“Nào, bé cưng, để tôi giúp em lau sạch nước miếng.”

“Không muốn! A ưm...” Dao Dao muốn ngăn lại cũng đã không còn kịp rồi.

Tay của Ngự Ngạo Thiên lại lần nữa thăm dò vào quần trong của cô, ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve hai cánh hoa mê người kia, dùng lực rất nhẹ nhàng nhưng mang lại sự mê hoặc chết người.

Tên khốn khiếp này!

“A, bảo bối, làm sao lại càng ướt như vậy?”

Dao Dao mím chặt môi, không nhìn hắn, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, hy vọng như vậy có thể khiến Ngự Ngạo Thiên mau chóng dừng tay.

Nhưng người đàn ông bá đạo như hắn, nếu chưa đạt được mục đích làm sao có thể bỏ qua đây?

Ngón tay đang vuốt ve bên ngoài cửa động đột nhiên dừng lại.

Dao Dao thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức...

Ngón tay của hắn lại đi sâu vào trong tìm tòi.

“Á...hưm...” Dao Dao không kiềm chế nổi mà phát ra một tiếng than nhẹ.

“Hừ.” Khóe miệng không khỏi Ngự Ngạo Thiên cong lên một nụ cười tà mị.

“Anh! Đừng... đừng làm vậy nữa! Mau rút ra.” Dao Dao vừa muốn nổi giận nhưng ngón tay đang nằm trong cơ thể cô không ngừng luân động, cô khó chịu nhíu mày, không ngừng cầu xin.

“Bé cưng, em hút chặt như vậy, tôi không rút ra được thì phải làm sao đây?”

“Đừng... Không muốn! Không muốn...” Dao Dao sắp phát điên rồi, dường như trong cơ thể có gì đó đang phun trào, loại cảm giác này trước đây cô đã từng cảm nhận qua nhưng mỗi lần trải qua đều vô cùng chật vật, hôm nay cô thật không nghĩ tới nó lại khiến cô dường như quên đi tất cả mọi thứ.

“Ư ư, a... A...” Rõ ràng cơ thể cô không chịu nổi sự trêu đùa của Ngự Ngạo Thiên. Dao Dao không có cách nào khống chế được bản thân đã lên đỉnh.

“Hừ... hừ...” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hiện lên một mảng đỏ ửng, Dao Dao không ngừng thở hổn hển, ánh mắt mang theo chút oán hận nhìn chằm chằm Ngự Ngạo Thiên.

“Bảo bối, nói anh nghe, thoải mái không?” Ngự Ngạo Thiên chậm rãi cởi dây trói ở cổ tay cô ra, cười giễu cợt.

Dao Dao không vui quay đầu qua một bên, ánh mắt trong lúc vô tình thấy được... Phía bụng dưới của hắn hơi nhô lên.

Đây là…? Coi như cô không hiểu chuyện nam nữ ân ái lắm, cũng biết phản ứng sinh lý của đàn ông. Nhưng trong mắt Ngự Ngạo Thiên lại không có một chút ham muốn nào. Tại sao lại như vậy?

Dao Dao đột nhiên có chút bất an, cô rất sợ Ngự Ngạo Thiên...

Nhưng trước kia trước kia cũng đều như vậy, hắn chưa bao giờ cưỡng ép cô, trừ một lần cách đây không lâu tại phòng làm việc kia, quả thật cô thấy trong mắt Ngự Ngạo Thiên tràn ngập ham muốn. Lần này, hắn hẳn sẽ không cưỡng ép cô như vậy chứ?

“Ring ring ring...”

Đang lúc chần chừ, điện thoại của Ngự Ngạo Thiên đột nhiên vang lên.

“Được, tôi biết, lập tức trở lại.” Ngự Ngạo Thiên nói ngắn gọn vài câu liền cúp máy, quay mặt qua nhìn cô nở nụ cười vô sỉ: “Bảo bối, cùng anh quay về công ty.”

“Không muốn!” Cô tức giận kéo chăn qua đắp lên thân thể mình, trùm hẳn lên đầu, tức giận nói: “Em đã bị thế chỗ rồi.”

“Vốn dĩ là bởi vì em tức giận chuyện kia, không phải người nào đó uy hiếp anh, nói nếu như không chia tay Thương Vân Nhân, liền thay em sao?”

Cô vén chăn lên nhìn khuôn mặt vô sỉ của Ngự Ngạo Thiên, lạnh lùng nói: “Vậy anh thật sự thay em sao?”

“Đúng vậy, anh trước giờ chưa từng qua lại với Thương Vân Nhân, làm sao lại chia tay cô ta đây? Chỉ có thể thay em.”

“Anh!” Ngự Ngạo Thiên thật sự... quá xảo quyệt rồi!

“Được rồi, bảo bối.” Biểu cảm của hắn trở nên nghiêm túc: “Công ty thật sự có chuyện, anh phải quay về đó, em cứ ở đây nghỉ ngơi đi, buổi tối anh quay lại đón em.” Nói xong, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái liền xoay người rời đi.

Ngay lập tức khuôn mặt của Dao Dao đỏ bừng lên, trong tim không ngừng nhảy múa.

Loại cảm giác này? Không, chỉ là ảo giác! Là ảo giác thôi!

“Ầm.” Cửa phòng đóng lại, Ngự Ngạo Thiên đứng bên ngoài, cả người dựa vào cửa gỗ. “Hây da.” Hắn thở dài một tiếng, hai tròng mắt sáng bóng hiện dõ ham muốn hừng hực.

Xem ra sau này hắn phải vì tiểu nha đầu này mà bị cấm dục một thời gian rồi. Có điều...

Cảm giác hiện tại cũng không đến nỗi tệ.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Ngự Ngạo Thiên không khỏi cong lên một nụ cười cười yếu ớt, một tay đút vào túi quần, chậm rãi biến mất khỏi hành lang...

Bên trong căn phòng, Dao Dao nghe được tiếng đóng cửa, lập tức ngồi dậy, cầm lấy điện thoại gọi cho Cung Tiểu Mạn: “Tiểu, Tiểu Mạn!”

“Bảo bối, xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Đúng! Xảy ra chuyện rồi!” Nói đến đây, biểu cảm trên gương mặt cô không giấu nổi sự hưng phấn.

“Nói mau, xảy ra chuyện gì?” Cung Tiểu Mạn bên kia cũng vô cùng gấp gáp.

“Tớ, tớ đã không còn là tình nhân của Ngự Ngạo Thiên!”

“Thật sao? Làm sao lại như vậy?”

“Ha ha ha ha, chính anh ta chủ động xé bỏ hợp đồng, hơn nữa còn nói không coi tớ là tình nhân của anh ta.”

“Hừ? Có chuyện tốt như vậy sao?” Điện thoại bên kia Cung Tiểu Mạn khẽ chớp mắt, từ giọng nói của Dao Dao có thể đoán được cô đang cực kỳ vui sướng nhưng Cung Tiểu Mạn rất muốn biết tại sao Ngự Ngạo Thiên đột nhiên bỏ qua cho Dao Dao? “Bảo bối, cậu dùng mưu kế gì vậy?”

“Không có! Là chính hắn chủ động nói ra. Dĩ nhiên cũng có thể là bởi vì...” Nói đến đây, nét mặt hưng phấn của Dao Dao dần tràn đầy cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.