Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 161: Chương 161: Ly mỹ vân không khống chế được




“Dùng sức nhiều quá, cô muốn bóp chết tôi sao?”

“Vâng, thật xin lỗi Ly tiểu thư.”

“Cút, tôi không cần cô chăm sóc tôi, thật không biết cô có ý đồ gì!”

“Thật xin lỗi!” Dao Dao áy náy cuối đầu nhưng khi cô vừa xoay người thì... thẻ hoàng kim đột nhiên rơi ra.

Thấy vậy sắc mặt cô biến đổi, khẩn trương nhặt lên bỏ vào trong túi liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

“Tiểu Trinh... Cô, vừa rồi cô có thấy được không?”

“Tôi nhìn thấy rồi tiểu thư, cái thẻ kia hình như là...”

“Thẻ hoàng kim cao quý nhất! Là của Ngạo Thiên!”

Lúc Dao Dao bất cẩn làm rơi cái thẻ kia Ly Mỹ Vân còn tưởng mình nhìn lầm chưng hiện tại tiểu Trinh cũng thấy thế như vậy không phải mình hoa mắt.

“Sao lại như thế, Ngạo Thiên tại sao lại đưa cái thẻ kia cho tiện nhân đó chứ?”

“A, khó trách...”

“Tiểu Trinh, làm sao vậy?”

“Tiểu thư, vừa rồi... Vừa rồi tiện nhân kia mang túi lớn túi nhỏ tới đây, Nam Lộc cũng đi cùng, khi đó Nam Lộc giống như là nói chính Ngự tiên sinh gọi cô ta ra ngoài.”

“Ngạo Thiên gọi cô ta đi ra ngoài? Sau đó để cô ta mua những thứ kia? Còn... Còn đưa thẻ hoàng kim cho cô ta?” Ly Mỹ Vân không thể chấp nhận được chuyện này, tức giận ném tất cả đồ ở đầu giường xuống đất: “Ngạo Thiên không phải nói là mấy ngày nay công việc bận rộn hay sao? Anh ấy không phải nói không có thời gian tới thăm tôi sao? Kết quả... Ha, kết quả hắn lại... Hắn lại ra ngoài chơi với cô bé đó!”

“Tiểu thư, tiểu thư cô đừng quá kích động, cô đừng quá kích động.”

“Cô bảo tôi làm sao không kích động cho được? Tôi ngàn tính vạn tính thậm chí cả thân thể cũng không cần chính là muốn đuổi cô ta đi, kết quả thì sao? Kết quả một mình tôi ở bệnh viện còn bọn họ lại chạy đi ngọt ngào. Ô...” Nói tới đây Ly Mỹ Vân đã khóc không thành tiếng.

“Tiểu thư, có thể là có hiểu lầm chỗ nào không? Hay là như thế này đi tiểu thư, tôi đi tìm tiện nhân kia hỏi thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Hiện tại Ly Mỹ Vân đã không còn chút sức lực nào, cô khoát tay, tiểu Trinh vội vàng ra khỏi phòng bệnh...

“Dao Dao, cậu chủ thật sự rất yêu cô, cho cô mua nhiều đồ như vậy.” Ở chỗ rẽ hành lang Nam Lộc hâm mộ nhìn túi lớn túi nhỏ kia.

“Ha ha Nam Lộc cô cũng biết tôi không để ý đến chuyện đó mà.”

“Biết, đương nhiên biết, nếu không khi cậu chủ đã đưa thẻ hoàng kim cho cô thì sao cô lại còn mặc đồ vỉa hè chứ? Tôi biết cô tự lập, tiết kiệm tiền cho cậu chủ nhưng mà... Ly Mỹ Vân chỉ có thẻ bạch kim đã dương oai khoe khoang, nghĩ lại thật đúng là khiến người ta tức giận mà!”

“Tính ra việc tôi là người xen vào tình cảm giữa Ly tiểu thư và Ngạo Thiên khiến cô ấy không đứng dậy nổi đã rất không đúng rồi, tôi chỉ hy vọng cô ấy đừng gây tổn thương cho người nhà của tôi là tốt rồi.

“Ai, thật là... Nhưng cậu chủ cũng coi như tin tưởng cô, Ly Mỹ Vân mất cả đứa nhỏ mà cậu chủ vẫn tha thứ cho cô.”

“Ha ha.” Cô cười nhạt.

Đúng lúc này...

“Đem ngày hôm qua hóa thành cát bụi...” Điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

“A lô.” Trên mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhu tình nói với người ở đầu dây bên kia: “Ngạo Thiên là anh à.”

“Ừm, em đã quay lại bệnh viện.”

“Không được, hiện tại em không thể đi! Em phải chăm sóc Ly tiểu thư.”

“Em biết anh không trách em nhưng mà... Ngẫm lại Ly tiểu thư thật sự rất đáng thương. Như thế này đi, ngày mai em ở với anh được không?”

“Ừm, tạm biệt. Yêu anh.”

Thấy Dao Dao kết thúc cuộc gọi ở bên cạnh Nam Lộc nhanh chóng bày ra vẻ mặt chua xót: “Ôi, tôi thật là đáng thương mà, tôi muốn ngã.”

“Nam Lộc cô thật đáng ghét.”

“Dao Dao, theo tôi thấy tình cảm của cô và cậu chủ tiến triển nhanh như vậy ít nhiều đều nhờ Ly Mỹ Vân đó.”

“Tại sao lại nói như vậy?”

“Cô nghĩ xem nếu không phải Ly Mỹ Vân cứ ở mãi trong bệnh viện không chịu về nhà thì cô và cậu chủ đâu có nhiều cơ hội ngọt ngào như vậy chứ? Ha ha ha, nếu cô ta vẫn tiếp tục ở lại đây... Chỉ sợ cô và cậu chủ cũng đã kết hôn luôn rồi.”

“Xuỵt, Nam Lộc cô nhỏ tiếng một chút, ngộ nhỡ Ly Mỹ Vân nghe được thì phải làm sao bây giờ?”

“Ồ, tôi biết rồi.” Nam Lộc cười áy náy nhưng ánh mắt vẫn không khỏi liếc chỗ góc khuất.

“Dao Dao tiểu Trinh đã đi rồi.”

Vì để chắc chắn Dao Dao còn chạy tới xác nhận, sau khi chắc chắn tiểu Trinh đã rời đi cô vội vàng đưa túi lớn túi nhỏ đã mua cho Nam Lộc: “Giúp tôi đem những thứ này trả lại đi.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

“Mặt khác!” Vẻ mặt cô vô cùng lạnh lùng: “Người phụ nữ kia đã tìm được nơi này chưa?”

“Đã tìm được rồi, đang trên đường tới đây nhưng mà... Tôi không dám chắc cô ta sẽ đồng ý giúp cô.”

“Ha...” Cô cười lạnh, ánh mắt nhếch lên tự tin nói: “Tin tôi đi, cô ta nhất định sẽ giúp tôi bởi vì có gì tuyệt vời bằng việc nhìn thấy tình địch sa sút tinh thần đâu!”

Trong phòng bệnh.

Tiểu Trinh với khuôn mặt u ám trở về phòng bệnh: “Tiểu... Tiểu thư.”

“Cô nghe được cái gì rồi?”

“Tôi không hỏi mà là vô tình nghe trộm được... Cuộc nói chuyện giữa tiện nhân kia và Nam Lộc. Tiểu thư...” Đôi mắt tiểu thư chứa nước mắt đem chuyện nghe được từ đầu chí cuối kể hết cho Ly Mỹ Vân.

Không thể nghi ngờ sau khi Ly Mỹ Vân nghe xong thì giống như sấm sét giữa trời quang: “Điện thoại! Đưa điện thoại cho tôi!”

“Tiểu thư, cô tính làm gì?”

“Đưa điện thoại cho tôi!” Cô ta tức giận tới mức toàn thân đều run rẩy.

Tiểu Trinh đành phải đem điện thoại tới.

Ly Mỹ Vân thuần thục ấn số của Ngự Ngạo Thiên.

“A lô...” Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh như băng của Ngự Ngạo Thiên, cô kiềm chế phẫn nộ trong lòng miễn cưỡng cười: “Ngạo Thiên anh có thời gian không? Anh lần trước đã đồng ý sẽ tới đây nhưng vẫn chưa tới.”

“Hiện tại tôi rất bận!”

“Bận? Anh bận việc gì?”

“Cô cảm thấy tôi cần phải báo cáo chuyện công ty với cô à?”

“Không... Ngạo Thiên em không phải có ý đó, ha ha.” Ly Mỹ Vân gắt gao cắn môi, vẫn miễn cưỡng cười đùa: “Chẳng lẽ bận tới mức ngay cả chút thời gian tới đây cũng không có sao?”

“Có chuyện gì trở về nói sau.”

Tại sao phải để nói sau? Anh thật sự bận rộn như vậy sao? Anh bận tới nỗi ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có à?” A, anh bận nhưng lại có thời gian cùng Lạc Dao Dao đi mua sắm còn có thời gian hẹn hò vào ngày mai với cô ta! Những lời này Ly Mỹ Vân rất muốn nói ra nhưng cô biết tính tình của Ngự Ngạo Thiên từ trước tới nay luôn chán ghét việc tình nhân tranh giành. Nếu hỏi chỉ tự rước nhục mà thôi.

“Mỹ Vân! Nếu bây giờ cô cố tình gây sự thì kể từ giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”

“Ngạo Thiên, Ngạo Thiên như thế này đi, bệnh tình của em cũng đỡ nhiều rồi hiện tại em có thể tới tìm anh không?”

“Choảng.” Điện thoại trực tiếp bị cắt đứt.

Ly Mỹ Vân không cam lòng tiếp tục nói vào điện thoại: “Ngạo Thiên em xin anh, anh có thể dành cho em chút thời gian được không? Anh có biết em yêu anh nhiều lắm không, anh không thể yêu em dù là một chút cũng không thể sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.