Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 357: Chương 357: Ly Nặc Đình Gây Sự Phía Trước




“Hừ hừ.” Hắc Viêm Long đắc ý cười. Âu Dương Tử Hiên không thể làm gì khác hơn là nuốt cơn giận vào bụng mà ngồi xuống lại.

“Này, Hắc Viêm Long rốt cuộc bao nhiêu tuổi vậy?” Xuất phát từ lòng hiếu kì, Dao Dao lại nhỏ giọng mà hỏi Phong Thần Dật.

Hắn ở phía dưới dùng tay ra hiệu là hai mươi, chứng thực tuổi thật sự của Hắc Viêm Long.

“Vậy tại sao hắn lại phải dối tuổi của mình như vậy?”

“Hắn không phải đã từng nói cho em rồi sao, về chuyện tình của ba mẹ hắn.”

Á...

Nghĩ lại, khi mười tám ba mẹ Hắc Viêm Long đã lên máy bay mà bỏ rơi hắn, nói cách khác khi hắn mười tám tuổi đã liền tiếp quản công ty thị trường của ba hắn sao?

Khó mà trách hắn phải nói dối tuổi thật của mình, thử nghĩ một thiếu niên mười tám tuổi mà gánh vác một công ty lớn như vậy, quản lý mấy vạn người, cùng mấy trăm triệu vốn lưu động, nếu như không quyết đoán thì cấp dưới sao phục được chứ.

Coi như hắn hiện tại là hai mươi tuổi, nói ra cũng sẽ bị bên hợp tác đặt ra nghi vấn, chỉ có nói dối tuổi tác thì hắn mới xác lập được mức độ uy tín của mình.

Ôi, thật sự là khổ cho Hắc Viêm Long mà, mười tám tuổi đáng lẽ tuổi ăn chơi học hành, vậy mà phải gánh vác một công ty khổng lồ như vậy. Đồng thời, đem công ty ấy phát triển tốt đến như vậy, tiền đồ Hắc Viêm Long thật không dễ dàng mà đánh giá được.

“Thần Dật!” Giữa lúc mọi người đang cười cười nói nói thì một âm thanh không hài hòa từ ngoài phòng khách mà truyền đến.

Ở cửa lớn, Ly Nặc Đình một mặt tức giận mà xuất hiện trước mặt mọi người.

“Sao cô lại đến đây?” Phong Thần Dật để đũa xuống, lạnh lùng nhìn cô.

“Em nghe nói là anh muốn kết hôn, với ai chứ? Hay lại là con tiện * này sao?” Ly Nặc Đình mặt phẫn hận mà chỉ vào Dao Dao.

Cô im lặng không nói gì, đưa ánh mắt đến tìm Phong Thần Dật, đây là khoản nợ của Phong Thần Dật vì vậy nhất định cũng phải đích thân hắn tự giải quyết.

Quan hệ ba người, dây dưa đã hai năm, nếu như trước đây vì Ly Nặc Đình mà cô tổn thương thì bây giờ, cô đối với Ly Nặc Đình cũng chỉ là sự hờ hững mà thôi.

Không hận, không phẫn nộ, đây là vì nguyên nhân gì chứ? Bởi vì, cô đối với Phong Thần Dật không còn chút tình cảm gì sao.

“Ly Nặc Đình, chú ý cách dùng từ của cô!” Phong Thần Dật dùng sức đập xuống bàn một cái, cặp mắt truyền đến sự băng lãnh không rét mà run.

Ly Nặc Đình không cam lòng mà cầm thành nắm đấm, lời nói tràn ngập sự cầu xin: “Anh không thích em cũng không sao, anh muốn kết hôn cũng không vấn đề gì. Nhưng anh không thể nào kết hôn cùng Dao Dao được. Anh biết mà! Cô ta đã hại chị em thành dạng gì mà?”

Ly Mỹ Vân...

Chẳng biết vì sao, lúc đó Ly Nặc Đình nhắc đến Ly Mỹ Vân, cảm xúc của Dao Dao lại trở nên bất an, hay là những hồi ức trong quá khứ kia lại bị người ta vạch trần lại.

“Chuyện các cô bị đuổi khỏi nhà, không liên quan gì đến tôi!”

“Đúng! Chuyện của chị em không liên quan gì đến anh nhưng anh cưới cô ta, thì cũng cùng liên quan chứ? Lúc đó chị em qua lại với Ngự Ngạo Thiên, cô ta thừa lúc chị em vắng nhà mà vô làm người tình của Ngự Ngạo Thiên! Khiến chị của em phải rời đi, còn lên kế hoạch mà hãm hại đứa con trong bụng chị em nữa!”

Ly Nặc Đình dùng âm thanh sắc bén nói xong câu này, mọi nhân viên phục vụ càng lúc càng nhiều đều đến vây xung quanh mà xem náo nhiệt.

Âu Dương Tử Hiên thấy tình hình không ổn, liền vội vàng chạy lại đóng cửa.

“Đóng cửa làm gì chứ? Các anh cũng biết Lạc Dao Dao đã làm bao nhiêu chuyện vô sỉ như vậy rồi mà? Nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu. Chị em bị Hắc lão đại bắt cóc cũng chính vì con tiện * này! Cái con tiện * này, cô cùng lão đại hắc đạo nói xấu chị tôi, kết cục hại chị tôi bị từng người từng người thay nhau cưỡng*. Bây giờ như người điên trong bệnh viện!” Ly Nặc Đình tiến lên một bước, trợn mắt giận dữ mà nhìn Dao Dao: “Những việc này, cô dám phủ nhận sao?”

Không dám phủ nhận, cũng không có cách nào mà phủ nhận, chỉ là Dao Dao cũng không hề biết... Ly Mỹ Vân lại bị từng người thay nhau mà cưỡng *.

Nhớ tới khi đó, mới từ nhà kho chạy ra, lúc cô ngồi bên bờ sông, đột nhiên Ngự Ngạo Thiên xuất hiện nói rằng Ly Mỹ Vân đã an toàn rồi.

Nguyên lai hắn vì sợ cô cảm thấy có lỗi mà nói dối sao. A...

Dao Dao mặt không cảm xúc đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Ly Nặc Đình kéo cánh tay cô lại: “Cô đi đâu?”

“Ly Nặc Đình ngày hôm nay rốt cuộc cô đến đây tìm Phong Thần Dật hay là đến tìm tôi? Nếu đến tìm tôi thì tôi sẽ ở lại, còn nếu đến tìm Phong Thần Dật để khuyên hắn đừng kết hôn với tôi, vậy thì không phải tôi nên đi trước để cô thuận tiện mà nói chuyện, không phải sao?”

Ly Nặc Đình thật không nghĩ tới Lạc Dao Dao sẽ phản ứng bình thản như vậy, thậm chí ngay cả một lời giải thích cũng không có.

Dao Dao lạnh lùng bỏ qua Ly Nặc Đình, mà bước nhanh thật nhanh rời khỏi nơi này.

Ngoài cửa từng ánh mắt nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu như trước đây thì cô đã sớm che mặt mà bỏ chạy rồi nhưng bây giờ cô bình thản tiêu sái mà rời khỏi nơi này.

Quá khứ phạm phải sai lầm thì không thể nào bù đắp được, nếu không thay đổi được vậy chỉ có thể trực tiếp mà đối mặt thôi.

Là lời đồn nhảm cũng được, nói xấu, xỉ nhục cũng được, đã trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi, cô có thể thản nhiên mà đối mặt với những chuyện này rồi.

……....

Bên trong khách sạn.

Phong Thần Dật nhìn về phía Hắc Viêm Long: “Giúp tôi chăm sóc Dao Dao.”

“Ừ.”

“Vậy tôi cũng đi ra ngoài trước.” Âu Dương Tử Hiên thấy vậy cùng Hắc Viêm Long cùng nhau rời đi.

Chờ đóng cửa căn phòng bên trong lại, Ly Nặc Đình thái độ lập tức trở nên nhu hòa: “Thần...”

Nhưng cô cừa mở miệng, Phong Thần Dật đã đứng dậy, giơ một bàn tay lên “Bép!” Một lòng bàn tay rơi thẳng trên má cô.

“Thần Dật, anh?” Tay cô ôm gò má, khuôn mặt khó mà tin nổi nhìn Phong Thần Dật.

Phong Thần Dật lạnh mắt nhìn cô: “Tôi bây giờ không muốn nghe cô nhắc đến bất cứ điều gì về quá khứ của Dao Dao nữa!”

“Nhưng những sự thật kia không cách nào mà che đậy được! Thần Dật, địa vị bây giờ của anh, nếu kết hôn cùng cô ta nhất định sẽ vô cùng bất lợi. Anh có thể đừng kết hôn cùng cô ta có được không? Đừng kết hôn có được không?”

“Ra giá đi!” Phong Thần Dật từ trong túi rút ra một tờ chi phiếu.

Ly Nặc Đình giật chi phiếu trong tay hắn ra: “Tôi không cần tiền! Ly gia này không có thiếu tiền!”

“Thật không? Nếu như vậy kể từ ngày hôm nay cô đi đâu mặc kệ cô, đừng để tôi nhìn thấy cô kể cả một bóng hình, nếu cô ở đây mà làm chuyện gì gây bất kỳ thương tổn nào đến Dao Dao thì tôi sẽ cho người đến đem nhà cô từng người mà chôn hết cùng một lúc!”

“A, ha ha. Thần Dật, anh đúng thật là một nam nhân tuyệt tình mà. Nhưng tôi tin, nếu tôi không xuất hiện trước mặt anh thì cũng sẽ có vô số nữ nhân khác sẽ xuất hiện trước mặt anh mà thôi. Nam nhân thích “ăn thịt” như anh, thì Dao Dao cỏ xanh kia không thể nào mà thỏa mãn được anh đâu, các người cứ kết hôn đi, tôi xem sớm muộn gì thì cũng ly hôn sớm mà thôi!” Dứt lời Ly Nặc Đình mang theo gương mặt không cam lòng đẩy cửa mà bước đi.

Phong Thần Dật một mình ở lại trong căn phòng một mặt âm trầm mà nắm chặt thành nắm đấm. Kỳ thực, hắn cũng là một nam nhân bình thường, một số thời khắc đối mặt với mê hoặc sẽ không thể nào mà kìm lòng được.

Hai năm trước chính là một ví dụ tốt nhất!

Nhưng mà, hắn chưa từng nghĩ, vì những ham mê vui vẻ nhất thời đó mà bỏ rơi người con gái mà hắn yêu thương nhất.

Vì lẽ đó, chuyện như vậy đối vơi Phong Thần Dật chỉ xảy ra một lần, nhất định sẽ không có chuyện lần thứ hai xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.