Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 62: Chương 62: Màn đêm đáng sợ




“Em... em...” Vì sao? Vì sao người đàn ông này nói gì thì phải nghe vậy chứ? Cơ thể này vì tình nhân mà buồn đau? Sinh hoạt cá nhân đã không được tự do cũng được, bây giờ ngay cả đến một công việc bản thân cũng không có quyền tự chủ sao? Cuộc đời này há không phải sẽ biến thành đồ chơi của hắn sao! “Không đi! Em không đi!”

“Tuỳ em!” Hành động tĩnh lại, Ngự Ngạo Thiên rút đôi tay ra, nhấc cô đẩy ngã sang một bên một cách tàn nhẫn, vuốt gương mặt nhỏ bé của cô, u ám nói: “Nhưng đừng trách anh không nói cho em biết, ngày hôm nay chắc chắn em sẽ hối hận!”

Nhìn hình bóng của Ngự Ngạo Thiên rời đi, Dao Dao không biết lời của hắn đã báo trước điều gì. Mãi đến khi giờ tan ca đã qua cô đều không nghĩ được bản thân rốt cuộc sẽ hối hận điều gì nếu không làm theo lời của anh ta?

“Ting.” Thang máy xuống thẳng đến lầu một.” Giờ tan ca đã qua rồi, sao vẫn có người tới chứ?

Con tim ngay lập tức nghĩ tới mắt con bọ cạp, Dao Dao điên cuồng ấn nút đóng thang máy: “Mau đóng vào! Mau đóng vào! Mau đóng vào!” Khi thang máy đóng vào vẫn còn một kẽ hở, một bàn tay to đột nhiên thò từ bên ngoài vào! “A!” Cô sợ hãi ôm chặt lấy đầu cơ thể cuộn tròn lại.

Mãi tới khi thang máy hoàn toàn mở ra, bảy tám người đàn ông mặc đồ đen lần lượt đi vào trong.

Hơ... cái gì vậy, thì ra là người à! Dao Dao thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng nhưng lại không chú ý tới ánh mắt của mấy người mặc đồ đen đang chăm chú nhìn cô.

“Ngài...” Dao Dao vừa muốn mở miệng hỏi thăm họ muốn đi tầng mấy, một người mặc đồ đen trong đó liền trực tiếp ấn nút thang máy.

Ô, họ muốn tới phòng làm việc tổng tài sao? Đã muộn như thế rồi, họ đến đó làm gì vậy? Lẽ nào muốn trộm đồ?

Không thể nào...

Thử hỏi có kẻ trộm nào dám đi thang máy trộm đồ, hơn nữa còn tổ chức thành một đoàn đi thang máy trộm đồ, cũng có phần quá táo bạo.

Thang máy đang lên cao, ánh mắt của mấy người mặc đồ đen đó cứ liếc nhìn nhau, người đàn ông ở vị trí kề sát Dao Dao nhất chậm chạp để tay vào túi áo. Trong khi hắn vừa muốn móc ra một vật gì đó...

Thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng 28. Người đàn ông thay đổi mục đích ban đầu bởi cái người bên ngoài thang máy, tay đang ôm trong lòng đột nhiên lôi ra một khẩu súng lục.

Dao Dao nhìn một cái... cả người đần ra!

“Đừng trách anh không nói cho em biết, hôm nay nhất định em sẽ hối hận!”

“Nhất định sẽ hối hận!” Ha, ha, ha bây giờ cô thực sự đang rất rất hối hận.

Khi cửa thang máy hoàn toàn mở ra, ngoài cửa lại là một khoảng trống tối đen như mực không có một ai, chỉ sợ khi cửa thang máy này đóng lại đầu khẩu súng này sẽ chuyển hướng về phía cô? Khi đó, đi đời nhà ma rồi...

“Ôi, mắt kính của tôi bị mờ rồi sao?” Khi cửa thang máy đang đóng lại, Dao Dao ngồi xổm ở dưới đất, không nhìn thấy cái gì giống như đang tìm kiếm trên mặt đất.

“Hỏng rồi, mắt kính mờ quá, tôi không nhìn thấy rõ cái gì cả.”

Mấy người đàn ông mặc đồ đen đó liếc mắt nhìn nhau nghi hoặc, một người đàn ông trong đó lắc lắc đầu, ngụ ý rằng thà giết nhầm không bỏ sót.

Trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng “lạch cạch.” Bên trong thang máy đã chìm vào bóng tối.

Thang máy dừng rồi.

Dưới cái bóng tối đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt, Dao Dao vẫn tốt, nhóm người mặc đồ đen đó cũng tốt, không ai dám có bất kì hành động thiếu suy nghĩ nào.

Có lẽ vài giây cũng đã trôi qua, cô lờ mờ cảm thấy có cái gì đó va vào vai trái của mình, theo bản năng cô đưa tay ra sờ...

Là dây thừng?

Con ngươi liếc liếc nhìn, cô không có bất kì một sự lưỡng lự nào, ra sức nắm chặt lấy sợi dây thừng thô giáp giống nắm sợi rơm để cứu lấy mình.

Cơ thể dần dần rời khỏi mặt đất bởi sức kéo của chiếc dây thừng, theo sau là một bàn tay ấm áp nắm thật chặt cánh tay của cô, xách cô dễ như bỡn rồi ném ra chỗ tối tăm trong thang máy.

Lúc này, người mặc áo đen trong thang máy vẫn không biết toàn thân Dao Dao đã lùi lại.

Đứng ở trên đỉnh thang máy, một cơn gió lạnh thổi lướt vào gương mặt cô, khi mắt đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối, một người thân hình cao to lờ mờ xuất hiện trước mặt cô

Cái bóng người đen đen này là ai, Dao Dao đã cơ bản đoán được rồi.

Phút chốc, một đôi tay bịt chặt tai của cô. Giọng nói lạnh băng như đến từ địa ngục cùng vang lên: “Giết hết”.

Chỉ nghe thấy âm thanh “phịch, phịch, phịch” của súng máy phát ra liên tục.

Mặc dù đôi tai đã bị bịt chặt nhưng vẫn nghe thấy cái âm thanh không êm ái đó, mùi máu nồng nặc hăng hăng lại càng kích thích giác quan của Dao Dao. Cô ấy không hỏi, cũng không vẫy vùng, chỉ ngẩn ngơ ở trong suy nghĩ nhưng lại lọt vào trong lỗ hổng.

Bỗng nhiên, một đôi môi mềm mại hôn lên môi cô, còn pha lẫn mùi nước hoa Cổ Long chỉ có ở trên cơ thể Ngự Ngạo Thiên, mùi nước hoa này vừa đúng lúc át đi cái mùi máu hăng hăng đó, dường như cơ thể cứng đơ của cô cũng dần dần tan ra.

Dưới màn đêm, cô không nhìn thấy gì chỉ có thể dùng cảm giác, đang cảm nhận thấy sự xâm lược độc quyền của anh ta, cảm nhận thấy đôi môi mềm mại của anh ta, vẫn có hương vị ngây ngất đó. Cả người dường như đều muốn đắm chìm vào đó.

Nhưng mà...

Khi lý trí tới! Theo phản xạ xô đẩy Ngự Ngạo Thiên đang hôn mình đắm say ra xa.

“Em quả thật là một cô gái nhẫn tâm, đây là cách để em cảm ơn anh hả?” Giọng nói lạnh lùng trong màn đêm khiến cho người ta hoảng sợ khi nghe thấy.

Đối với sự việc lần này, việc ớn lạnh này đã được báo trước lúc chiều nay rồi, cũng đã đề phòng toàn diện rồi, chỉ cần những người này dám đi lên tầng trên cùng sẽ trở thành thịt sống.

Chỉ đáng tiếc Lạc Dao Dao lại xuất hiện quá nhiều so với kế hoạch ban đầu!

“Ngạo Thiên, cậu thực sự không quan tâm tới cô gái bé nhỏ đó sao?” Khi ở trong phòng quản chế, Long Kỳ hỏi trong sự bất lực.

Hắn đã bảo cô rời đi nhưng tự cô không đi. Đối với phụ nữ Ngự Ngạo Thiên không có chút kiên nhẫn nào và cũng sẽ không chú ý tới sự sống chết của họ.

“Ngạo Thiên hay là anh vẫn còn chuyện gì chưa giải quyết rõ ràng với cô gái đó?”

Nhưng khi Long Kỳ nói ra câu nói đó, Ngự Ngạo Thiên bỗng nhiên nhớ ra... vết sẹo đó: “Lập tức thay đổi kế hoạch!”

Trong vòng ba phút, Ngự Ngạo Thiên lại thiết lập một phương án mới, thế là đã có, trong khi nhóm người mặc đồ đen muốn giết Dao Dao thang máy đang đứng im ở tầng 28; trong khi họ đang muốn ra tay với Dao Dao, thang máy dừng lại.

So với kế hoạch trước, kế hoạch mới có thế nói là vô cùng hao tổn trí óc, không chỉ phải tính chính xác thời gian, còn phải phỏng đoán chính xác không sai tâm lí của đối phương. Có lẽ đây không phải là khó khăn đối với Ngự Ngạo Thiên ngươi có tới hơn hai trăm mười chỉ số IQ nhưng hắn không phải đích thân đi cứu một cô gái.

Ai biết, bây giờ cô gái bé nhỏ xấu xa này sẽ đền đáp hắn ơn cứu mạng như vậy?

“Em...” Dao Dao lo lắng nhếch môi. Rõ ràng bây giờ bản thân đã là người tình của hắn rồi, cho dù hắn không phải tự cứu lấy mình, thực ra cũng không có lí do cự tuyệt mà? Nhưng...

Không thích! Không thích như vậy, không thích hôn người mà mình không thích! Cô vẫn không nghe theo.

Im lặng không nói lên lời.

Một giây sau, cô chỉ cảm thấy cơ thể bị Ngự Ngạo Thiên đẩy một cái.

“Ùm ùm.” Cả người dọc theo cửa thang máy lại quay trở lại vào trong thang máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.