Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 174: Chương 174: Ngự ngạo thiên chính là con rùa lông xanh




“Trùng hợp như thế?” Dao Dao kích động quá mức, hơi động đậy thân thể cẳng chân va vào trên cửa xe: “Haiz…”

“Ha ha, cẩn thận một chút.”

“A… Cám ơn, cảm ơn anh quan tâm.”

Bên trong xe rơi vào im lặng, bầu không khí như vậy thế nhưng lại không cảm thấy gượng gạo, tất cả đều diễn ra rất tự nhiên, cô không có căng thẳng, cũng rất thoải mái, toàn bộ quá trình hắn vẫn duy trì ý cười nhàn nhạt. Dường như bọn họ đã quen biết nhau rất lâu, rất lâu…

“Hôm nay thật cám ơn anh, nếu như thuận tiện, anh có thể cho tôi số điện thoại anh được không? Hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm.” Đã tới chỗ cần đến, Dao Dao vừa hỏi thăm, vừa bước xuống xe.

Hắn mỉm cười quyến rũ: “Nếu như chúng ta còn gặp lại nhau thì cô mời tôi đi ăn cũng không muộn. Tôi đi trước nha.” Dứt lời, xe chậm rãi khởi động.

Quan trọng đây là lần đầu tiên đối với người khác phái cô chủ động xin số điện thoại đồng thời mời đi ăn cơm nhưng lại bị hắn từ chối. Nhưng như vậy có thể thấy được, người đàn ông này bản tính và khí chất đều như nhau, đều rất… sạch sẽ!

Đưa mắt nhìn chiếc xe chạy chậm rãi, cô mới thấy rõ ràng, biển số xe năm dãy số nhìn tưởng giống nhau thế nhưng thứ tự không phải một mà là bảy.

“leng keng leng keng.” Sau khi tiếp xúc ngắn ngủi với người đàn ông có dáng vẻ u buồn kia, tâm tình đang khẩn trương của cô trở nên yên tỉnh lại.

Cửa lớn biệt thự mở ra: “Dao Dao? Cô, cô bị sao vậy?” Người mở cửa là Nam Lộc, cô căng thẳng nhìn…từ trên xuống dưới…Dao Dao.

“Tôi không sao, Nam Lộc. Ngự Ngạo Thiên đã về chưa?”

“Vâng, đã về rồi. Có điều…” Nam Lộc thần bí liếc nhìn trái nhìn phải, nói nhỏ: “Hôm nay tâm tình Ngự lão đại hình như rất tệ, sau khi về gương mặt liền lạnh lùng.”

Chuyện này vốn nằm trong dự liệu của cô, cô chậm rãi đi vào bên trong phòng khách.

Ngự Ngạo Thiên đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí.

“Ngạo…”

Nói còn chưa dứt lời, đã thấy hai mắt Ngự Ngạo Thiên tối sầm lại, Angel bước nhanh về phía trước nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ đè cô quỳ trên mặt đất.

“Chị Angel, chị làm gì vậy!” Nam Lộc bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ ngây người.

“Nam Lộc…” Dao Dao quỳ trên mặt đất, hướng về Nam Lộc lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng nói nữa: “Ngạo Thiên, tại sao anh không tin em?” Mặc dù, cô không tìm ra được lý do nào để làm cho Ngự Ngạo Thiên tin tưởng cô…

Hắn gấp lại quyển tạp chí trong tay, giương mi mắt lạnh lùng nhìn cô.

Dao Dao nghỉ có hi vọng rồi, vừa muốn nói tiếp nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn lại chuyển hướng sang Angel. Theo ánh mắt hắn…

Bàn tay Angel giơ lên tát vào khuôn mặt cô.

“Chị Angel!”

“Nam Lộc!” Dao Dao đưa bàn tay lên ôm mặt ngăn Nam Lộc tiến lại, ánh mắt nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, hắn lại xem như chưa từng xảy ra chuyện gì vẫn tiếp tục lật xem tạp chí trong tay.

Hắn có cần thiết phải như vậy không?

Không! Cô có nên tự hỏi chính mình có cần phải sống hèn nhát như vậy không?

Đúng, hắn cho mình tiền để chữa bệnh cho ông nội, hắn đối với mình cũng tốt. Nhưng mà…khi nào thì hắn máu lạnh vô tình đây?

Diễn xuất của người đàn ông kia rất tốt, thậm chí đến cô còn phải tự hỏi cô có phải là người phụ nữ trong miệng hắn hay không, huống chi là Ngự Ngạo Thiên?

Không phải nghĩa là không phải, mình cần phải giải thích gì với Ngự Ngạo Thiên đây? Hắn liệu có đồng ý tin tưởng mình không phải là người phụ nữ tâm cơ khó lường bảo hắn tin hắn liền tin sao? Tại sao? Tại sao mình lại khát vọng đạt được sự tín nhiệm của hắn như vậy?

Là sợ hắn làm thương tổn ông nội, mẹ? Hay là… xuất phát từ cái khác, mình mới trở nên như vậy không thể chờ được nữa muốn chứng minh điều gì với hắn?

Quá hèn kém, sống như vậy thật sự quá hèn kém rồi! “Ngự Ngạo Thiên, anh không cảm thấy anh hiện giờ…”

“Bốp.” Angel lại nâng tay lên đánh vào mặt cô.

Không để ý cơn đau nóng rát trên mặt, cô tiếp tục nhẹ nói: “Anh không thấy anh quá đáng lắm sao? Anh có tư cách gì kêu Angel đánh tôi? Anh dựa vào đâu mà đánh tôi? Chẳng lẽ là…”

“Bốp.”

“Chỉ bởi vì mấy câu nói của người đàn ông kia sao?”

“Bốp.”

“Đủ rồi! Ngự Ngạo Thiên anh nói đi…”

“Bốp.”

“Dao Dao! Cô đừng nói nữa!” Nam Lộc biết chỉ cần Ngự Ngạo Thiên đã ra lệnh, trừ khi hắn thu hồi mệnh lệnh bằng không Angel không thể dừng tay, cô che kín miệng Dao Dao, kêu Dao Dao đi xuống đừng nói nữa.

Cô không cam tâm! Không cam tâm bị hắn hiểu lầm như vậy!

“Reng reng reng reng.” Ngự Ngạo Thiên nghe điện thoại. “Tôi biết rồi.” người bên kia điện thoại trao đổi đơn giản hai câu, hắn bỏ quyển tạp chí xuống đi ra biệt thự, toàn bộ quá trình cũng không nhìn đến Dao Dao.

“Angel, cô thả Dao Dao ra được hay không?” Thấy Ngự Ngạo Thiên rời đi, lúc này Nam Lộc mới dám mở miệng cầu xin Angel.

Nhưng Angel vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng lắc đầu, hai tay vẫn giữ chặt cánh tay Dao Dao, làm cô không cách nào nhúc nhích đuợc.

“Angel..”

“Bỏ đi Nam Lộc, Angel cô ấy đang làm việc của mình.” Dao Dao miễn cưỡng nở nụ cười, an ủi Nam Lộc.

“Dao Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô và cậu chủ vừa mới làm lành mà? Tại sao lại…”

“Ôi.” Cô thở dài, ánh mắt không có thần lắc đầu: “Haiz, ngay cả tôi cũng không biết… đã xảy ra chuyện gì.”

Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông gọi cô là người yêu, mở miệng nói ra toàn bộ chuyện về cô, còn nói lần đầu tiên của cô đã trao cho hắn. Đem cô dồn đến vực thẳm không thể quay đầu.

Tất cả những chuyện này đến quá bất ngờ, quả thực làm người… có những việc không kịp đề phòng!

Trong đại sảnh ngầm dưới đất, tràn ngập máu tanh và hơi thở quái dị. Chờ Ngự Ngạo Thiên xuất hiện, bên trong đại sảnh hơn trăm người cung kính cuối thấp đầu: “Ngự lão đại.”

Một người đàn ông quỳ trước chủ vị, người đàn ông này chính là người ở trong phòng ăn gọi Dao Dao là người yêu của hắn, hắn châm chọc nở nụ cười: “A thì ra mày chính là Ngự Ngạo Thiên!”

“Mày dám dùng khẩu khí lớn như thế để nói chuyện với Ngự lão đại của tụi tao à?” Dứt lời, người đàn ông áo đen đi đến đánh hắn một quyền.

“Phụt.” Hắn phun ra một ngụm máu tươi: “Ngự lão đại? Thân phận khác của chủ tịch tập đoàn Bác Sâm chính là trùm xã hội đen? Thú vị, ha ha ha.”

“Kẻ nào đã sai mày? Khoảnh khắc Ngự Ngạo Thiên ngồi ở vị trí đó, lạnh lùng mở miệng.

Hắn sửng sốt một chút: “Cái gì?”

“Ngự lão đại hỏi mày là ai sai mày tới!” Nói xong, người áo đen lại đánh một quyền vào bụng hắn.

“Gì mà ai sai tao đến? Tao không biết mày đang nói gì.”

“Không biết?” Ngự Ngạo Thiên cười khẩy bưng ly trà lên nhẹ nhàng thổi một hơi, thời điểm đặt ly trà xuống…

“Á!”

Người áo đen rút dao găm đăm vào bụng hắn.

“Dao Dao là người yêu của tao. Cô ấy là người phụ nữ của tao! Dù mày có quyền thế thì thế nào? Mày cũng chỉ là kẻ dùng lại thứ tao chơi chán mà thôi? Ngự Ngạo Thiên, mày chính là con rùa lông xanh!”

Chờ hắn nói xong lời này, tất cả huynh đệ Ngự Long xã không hỏi hít vào một ngụm khí lạnh, phải biết, người đàn ông này dám nói ra câu nói như thế chính là đang tìm đường chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.