Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 197: Chương 197: Ngự ngạo thiên, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ




“...” Đây là việc gì vậy? Thầy Kỳ này phải nói là quá bá đạo rồi nhỉ? Thầy chẳng qua chỉ là một thầy giáo dạy tiếng Anh mà thôi? “Thầy Kỳ, em không phải là con của thầy, em chỉ là học sinh của thầy mà thôi, em có tự do của em! Cảm ơn sự chăm sóc của thầy một buổi sáng, em đi đây, tạm biệt.”

Thời khắc cô quay đi, thầy Kỳ bỗng nhiên siết chặt cổ tay cô.

Cảm thấy từng cơn đau từ cổ tay lan đến, Dao Dao cau mày: “Thầy... thầy Kỳ, thầy đang làm cái gì vậy, bỏ tay ra!”

“Ở lại.” Hai từ lạnh lùng mang theo sự bá đạo hết sức.

Trái tim Dao Dao run rẩy, càng phát giác người đàn ông tóc vàng mắt đây trước mắt này có một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, ngẩn ra một lúc... “Buông tay!” Cô dùng sức hất cánh tay ra, ai ngờ...

Trong lúc hoảng loạn tay cô móc phải khuy áo sơ mi người đàn ông đó, ba chiếc khuy áo bật ra, cơ ngực rán chác đó thoát ẩn thoát hiện lộ ra.

Hừ, thật ngại ngừng đối mặt với người đàn ông có đôi mắt xanh thẳm này, cô thở dài, thầy Kỳ giận rồi sao?

“Xin, xin lỗi... thầy Kỳ, em, em sẽ cài lại cho thầy ngay.” Dao Dao hoảng sợ luống cuống, đưa hai tay cài áo cho thầy Kỳ.

Càng luống cuống càng cài không được, tay càng cuống càng run, lại vô tình chạm vào cơ ngực rắn chắc của hắn, cứ như đang vuốt ve hắn vậy.

Mặt, đỏ giống như quả táo chín, mắt rủ xuống, không biết nên nhìn vào đâu được.

Sao mình lại ngốc thế, sao có mỗi việc cài khuy áo cho người ta mà còn làm không xong.

Hừ, không đúng rồi, thấy ấy sao không tự mình cài chứ?

Mắt ngước nhìn người đàn ông, mới phát hiện hắn đang nheo mắt nhìn mình.

Lòng hoang mang, tay run run, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, vừa định nói, tay cô lại một lần nữa bị bàn tay to lớn của hắn siết chặt.

“Thầy...” Thầy Kỳ muốn làm gì vậy?

Khuôn mặt đẹp góc cạnh đó bỗng chốc sáp lại gần, một mùi hương đầy nam tính từ hơi thở hắn phả vào mặt, nóng đến nỗi cô có chút choáng váng.

Giữa lưng bị một tay hắn ôm lấy, sức nóng từ bàn tay hắn từ từ lan đến cơ thể cô.

“Em, em đã nói xin lỗi rồi, em thật sự không cố ý...” Dao Dao hoảng sợ luống cuống giải thích nhưng trong lòng cô mang máng cảm nhận được, biểu hiện trước mắt của người đàn ông này tuyệt đối không liên quan gì đến cái khuy áo.

Khuôn mặt đẹp tinh tế của cô, đôi mắt to tràn đầy vẻ vô tội, cho tới đôi môi đỏ đang run nhẹ kia, chỉ giống như con thú vô tội đứng đó là đủ đốt lên dục vọng của người đàn ông.

Yết hầu hắn không tự chủ được trượt xuống, hắn cúi người, dùng môi bịt kín chiếc miệng nhỏ của cô trong khi cô đang định nói…

“A.” Dao Dao mở to mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông trước mặt. Thầy... thầy Kỳ đang làm gì vậy?

Nụ hôn bá đạo trở nên tham lam hơn, dầu lười linh hoạt của hắn cạy răng cô ra, luồn vào trong tiếng kêu khẽ của cô, đánh chiếm khoang miệng thơm tho đó.

Gẩy, mút, trêu ghẹo, thăm dò.

Trong lúc choáng váng cô đã bị hắn hôn mấy lần.

Dao Dao muốn nói, muốn đẩy người đàn ông bá đạo này ra nhưng tất cả đều vô vọng. “A, a, a”. Chỉ có thể nhỏ tiếng kêu gào thảm thiết giống như con thú bị giam cầm.

Rất lâu, hán mới rời môi cô ra với vẻ mặt thỏa mãn.

“Thầy thật quá đáng rồi, em sẽ gặp thầy hiệu trưởng tố cáo thầy, đồ thầy giáo cầm thú! Dao Dao phát điên lên muốn thoát ra khỏi tay người đàn ông đó.

Đối mặt với phản ứng của cô, người đàn ông liếm chiếc miệng gợi cảm của mình, nói không qua chậm: “Rõ ràng là em khiêu khích tôi trước.”

“Tôi lúc nào khiêu khích thầy chứ?”

“Thế em cởi áo tôi làm gì?”

“Tôi nói rồi là chẳng may thôi! Tôi sẽ đi gặp hiệu trưởng tố cáo thầy, thầy là đồ khốn nạn! Khốn nạn! Cô đánh hắn, khuôn mặt nhỏ vì phẫn nộ mà trở nên méo xệch.

Điều hắn ghét nhất chính là nhìn thấy dáng vẻ phát điên này của cô. “Bảo bối, em bị người đàn ông của mình hôn, có lẽ hiệu trưởng không thèm quan tâm giải quyết đâu.”

Bảo bối? Người đàn ông của mình?

Cơ thể đột nhiên cứng lại, cô ngẩng đầu sững sờ hoài nghi nhìn thầy Kỳ trước mặt... “Thầy...” Cô đưa tay tháo cái kính quê mùa không thể quê mùa hơn được xuống.

Ngự Ngạo Thiên!

Tuy đã thay đổi màu tóc cho tới màu sắc con ngươi nhưng khuôn mặt này cả đời cô không thể quên được.

Đáng lẽ nên sớm đoán ra thầy Kỳ chính là Ngự Ngạo Thiên mới phải, hắn tuy gắng sức thể hiện bên ngoài dịu dàng nhưng thi thoảng vẫn lộ ra tính khí bá đạo, vẫn đem theo tính cách đặc trưng của hắn, thế mà tại sao mình không hề liên tưởng đến thầy Kỳ và Ngự Ngạo Thiên thành một người cơ chứ.

Hay là vì bản thân cho rằng Ngự Ngạo Thiên sẽ bỏ công sức đến dỗ giành mình?

“Này, bảo bối, nhìn thấy anh có phải rất ngạc nhiên và vui mừng không?” Ngự Ngạo Thiên khoái trá, đưa tay gỡ bộ tóc vàng và cả cái đồng tử giả màu xanh kia ra.

Hừ, đương nhiên vẫn là bộ tóc đen, con ngươi đen càng phù hợp với khí chất quỷ quái, ngang tàn đó.

“Tôi rất kinh ngạc, vui thì không! Ngự Ngạo Thiên, anh cảm thấy làm vậy vui lắm sao? Đùa giỡn với tôi có phải là cảm thấy bản thân cực kỳ có chiến tích. Cô cười mỉa mai, ánh mắt nhìn xung quanh: “Ồ, cô Lý không đi cùng anh à? Không phải tí nữa lại xông ra tát cho tôi một phát chứ?

“Ăn nói cẩn thận cho tôi!” Vẻ mặt tươi cười vụt tắt, khuôn mặt hắn bỗng chốc tối sầm lại, không ngờ được cô nhóc lại có phản ứng dữ dội như vậy khi đối mặt với mình.

“Ngự Ngạo Thiên, anh không cảm thấy mình cực kỳ quá đáng sao? Đã thích Ly Mỹ Vân đến thế thì nên vui vẻ ở bên cô ta, tại sao lại tìm đến trêu chọc tôi?”

Hắn cũng không biết mình vì sao lại chạy đến trong trường học tìm cô.

Ngự Ngạo Thiên không thiếu phụ nữ, xưa nay đều không thiếu, hắn thà đem hết thời gian cho công việc, cho bạn bè, cũng không muốn lãng phí một chút thời gian nào trên người phụ nữ.

Phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên hắn, muốn mua sắm, hắn có thể cho tiền nhưng đừng gọi hắn đi cùng, Phụ nữ của Ngự Ngạo Thiên hắn, lúc cô đơn, muốn hắn ở bên, đừng hòng có chuyện đó. Chỉ có hắn khi cần phụ nữ, có lẽ mới liên hệ với họ.

Đây mới là lần đầu tiên hắn chủ động chạy đến dỗ dành một cô gái, ai ngờ vừa gặp mặt đã gặp phải sự lạnh lùng, sự châm biếm đủ loại của cô. “Cô chỉ là tình nhân của tôi mà thôi, tôi muốn đối xử với cô như thế nào, cô đều phải chịu đựng!” Bàn tay lớn túm mạnh lấy mái tóc dài của cô, đôi môi gợi cảm đè lên sự hống hách của cô.

“Tình nhân? Đúng, mình là tình nhân của hắn. Làm tình nhân thì không thể có nhiều lời oán trách như thế nhưng...”

Hai tay Dao Dao dùng hết sức đè lên ngực hắn, đến lúc môi hắn không thể đè xuống. “Ngự Ngạo Thiên, tình nhân cũng là người, tôi đã nhận tiền của anh, lẽ nào không được phép có một chút sự tôn nghiêm sao? Lẽ nào cho anh mặc sức chơi tôi giỡn tôi, tôi vẫn phải tươi cười cùng anh? Đủ rồi, tôi đã chịu đủ rồi, tôi không phải thú cưng của anh, không phải đồ chơi của anh!”

“Bốp.” Lúc tức giận, Dao Dao vung tay lên, trong khoảnh khắc sắp dập vào mặt hắn, Ngự Ngạo Thiên vừa định giơ tay ra đỡ nhưng động tác lại hơi chậm, bàn tay đó vẫn đập trúng mặt hắn.

Bàn tay hắn túm mái tóc dài của cô buông ra, nét mặt Ngự Ngạo Thiên lúc này mới hiện ra sự tàn ác xưa nay chưa từng thấy.

Dao Dao biết mình đã thực sự chọc giận con thú không được phép chọc giận nhưng không hiểu sao cô không hề thấy sợ. “Nợ tiền của anh, tôi sẽ trả, từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.