Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 467: Chương 467: Người cha không dám đối diện con (2)




“Ngự tổng, hôm qua công ty Ngải Lộ Sa gửi email, muốn xem qua các mẫu từ bộ phận sản xuất. Ngài xem chúng tôi cần phải hồi đáp lại cho họ không?” Một lượng lớn các cán bộ cấp cao đi ngay sau Ngự Ngạo Thiên để báo cáo công việc, tiến về hướng thang máy.

Dao Dao dừng bước, nhìn bóng dáng thân thuộc đang tiến dần về phía mình, đôi tay cô lại vô thức ôm lấy bụng.

Không phải đã nói là sẽ quên chuyện đứa trẻ sao?

Không phải đã nói tạm thời cứ coi như không có gì xảy ra hay sao?

Tại sao, giây phút nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, tâm trạng lại thay đổi mãnh liệt như vậy? Trong lòng lại khó chịu như vậy?!

Bởi vì hắn…

Là cha của đứa bé này sao?!

Nếu như nói, bọn họ trước đây là đường thẳng song song không tương giao thì giờ phút này họ đã là vật thể không thể tách rời.

Con à!

Mối liên kết này đang lớn dần trong bụng Dao Dao, dần dần đưa họ đến gần nhau hơn, muốn coi như không có chuyện gì xảy ra là điều không thể.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng nắm chặt lấy vạt áo, nhân lúc sự chú ý của Ngự Ngạo Thiên đang dồn vào công việc, cô không ngoảnh đầu, chọn một hướng khác bước ra khỏi thang máy…

“Các người đi thang máy khác đi.” Ngự Ngạo Thiên mặt không cảm xúc nói.

Những người quản lý cấp cao của công ty quay sang nhìn nhau: “Sao ạ?”

“Nghe không hiểu à?!” Ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn sang.

Mấy người quản lý sợ hãi khẽ gật đầu: “Hiểu, hiểu rồi, Ngự tổng.” rồi vội vã chạy sang thang máy khác.

Sau đó, Ngự Ngạo Thiên khẽ vỗ vai lễ tân thang máy, ý bảo cô đi sang chỗ khác.

Lúc sau, ánh mắt sâu thẳm của Ngự Ngạo Thiên mới hướng về dáng người nhỏ nhắn đang khuất xa dần…

Ai nói anh không nhìn thấy cô chứ?! Có lẽ là lúc Dao Dao vẫn chưa nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên, Ngự Ngạo Thiên đã phát hiện ra Dao Dao đang đứng trong thang máy rồi!

Anh đuổi ngay sau cô, dùng bàn tay to lớn nắm chắc lấy cổ tay cô.

Không đợi đến lúc Dao Dao phản ứng lại, cô đã bị Ngự Ngạo Thiên lôi vào trong thang máy!

“Thình thịch, thình thịch” tim cô đang hoảng loạn đập từng hồi, cơ thể bé nhỏ bị kéo vào sâu trong góc thang máy, ánh mắt long lanh của Dao Dao tràn ngập lo sợ và bất an.

Tiếng “ting ting” vang lên, Ngự Ngạo Thiên đóng cửa thang máy.

“Anh làm gì đấy?!” cô vô thức hét lên một tiếng, và nỗi sợ hãi không thể lý giải ngày càng tăng lên.

“Bảo bối à, đột nhiên em lại xuất hiện ở Bác Sâm, không phải là có mục đích gì đó chứ? Nếu không tại sao mới nhìn thấy anh đã chạy rồi?” Ánh mắt sâu hút của hắn nhìn chằm chằm vào cô.

Dao Dao lại trong vô thức lấy tay che phần bụng dưới của mình, sợ hắn có thể nhìn ra điều gì.

Đáng, đáng cười ở chỗ, rõ ràng chỉ mới mang thai được 3 tháng, đến ngay cô còn không phát hiện ra, Ngự Ngạo Thiên sao có thể nhìn ra được chứ? Rõ ràng là do “có tật giật mình”.

Là đang sợ hắn sẽ biết được cái thai trong bụng chính là con của hắn? Nếu như sau khi hắn biết… hắn sẽ phản ứng như thế nào?!

Ha, bỏ đi, nên kết thúc suy nghĩ này đi, cô không thể để kẻ thù sát hại mẹ mình biết được mình đang mang thai đứa con của hắn!

Nắm chặt lấy bộ quần áo, Dao Dao khẽ thở phào, cảm xúc căng thẳng ban nãy cũng dần được xoa dịu, cô giật tay ra: “Ngự tổng, tôi có thể đến Bác Sâm với mục đích gì chứ? Không phải anh đang sợ tôi đến lén lấy tài liệu gì đó chứ? Đó, anh có thể nhìn là biết, tôi không thể lấy được thứ gì từ Bác Sâm nhà các anh.”

“Ừm?” Ngự Ngạo Thiên cười nham hiểm, chầm chậm tiến đến sát người cô.

Khuôn mặt nhỏ bé của Dao Dao bỗng trầm xuống: “Ngự tổng, anh còn chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, tôi phải…” chỉ một bước nữa thôi là đến nút thao tác thang máy.

Ngự Ngạo Thiên đưa tay nắm chặt cổ tay cô, kéo cô vào sát lòng mình: “Ây, bảo bối à, lỡ như em giấu đồ trong quần áo thì phải làm sao đây?”

Trông ánh mắt của người con trai đang nhìn mình với ý chọc ghẹo, cô biết, Ngự Ngạo Thiên lại… hư rồi!

“Ngự tổng, anh đang cố ý kiếm chuyện phải không?!

“Em nói xem?” Hắn cúi người xuống, giữ ở chiều cao bằng với cô, khuôn mặt đầy vẻ nham hiểm gần ghé sát vào cô: “Bảo bối, em đã từng thử, làm… trong thang máy chưa?”

“Đúng rồi, Dao Dao, em đã từng thử làm chuyện ấy trong thang máy chưa?”

Đây là cuộc hội thoại đầu tiên của họ sau hai năm trong thang máy, đáng cười là… vẫn là trong chiếc thang máy năm xưa.

Ngự Ngạo Thiên giờ muốn làm gì?

Muốn hồi ức lại kỉ niệm trước kia sao?

Nhưng người đàn ông này không hề biết, hồi ức khi đó đối với cô mà nói quả thực là ác mộng!

Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi gợi tình đang dần tiến sát vào mình, Dao Dao bỗng giật mình, đưa tay ngăn hắn… “Ngự Ngạo Thiên! Anh muốn trải nghiệm cảm giác phụ nữ vì mình mà phát điên sao? Anh đang rất vui trong lòng, từng người một đang mang thai cho anh, anh lại lần lượt muốn hủy hoại đứa bé trong bụng họ phải không?!”

Bỗng chốc, nụ cười của Ngự Ngạo Thiên như tắt hẳn, hắn chớp mắt, đưa tay nắm lấy đôi tay đang giữ chặt miệng hắn, trầm mặc nói: “Đồ đáng ghét! Em nói những lời này vào lúc này là có dụng ý gì?!”

Dụng ý? Dụng ý gì? Cô cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, nhưng dường như cái miệng cô đã không còn bị khống chế bởi não bộ. “Anh dám làm, lại sợ lời tôi nói sao? Ngự Ngạo Thiên, anh nên có trách nhiệm một chút thì sẽ không có nhiều người phụ nữ vì anh mà phải đi phá thai.”

“Tôi vốn chẳng bảo mấy người đó sinh con cho tôi!”

“Ha ha ha, anh không cảm thấy lời nói của mình thật kì lạ sao? Anh không khiến bọn họ phải sinh con, vậy đứa con mà họ đang mang là từ đâu tới?! Đúng, có lẽ là do tự họ phạm sai lầm mới trót mang đứa con của anh. Nhưng Ngự Ngạo Thiên à, nếu anh không muốn chịu trách nhiệm thì đừng nảy sinh mối quan hệ với họ!”

Đây là lần đầu tiên, Ngự Ngạo Thiên cảm thấy nhỏ đáng ghét này vô lý như vậy, có lẽ, trong mắt cô, hắn chính là một người vô trách nhiệm như vậy, nhưng đối với hắn, khoảng thời gian sau đó, những gì hắn làm vẫn không đủ hay sao?! “Đồ đáng ghét, đây là chuyện giữa tôi và những người phụ nữ khác, hiểu không?!”

Hiểu, cô biết rõ Ngự Ngạo Thiên định nói với mình điều gì, nhưng sao có thể chỉ là chuyện của hắn và những người phụ nữ của hắn chứ?

Nếu như không phải do hắn tùy tiện, không chịu trách nhiệm, sao mình lại mang thai đứa con của hắn?!

Bàn tay nhỏ nhắm khẽ ôm chặt lên đầu, Dao Dao dùng sức hét thật to rồi nghiến răng căm hận: “Ngự tổng, tôi biết chuyện của anh tôi không có quyền tham dự, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu, người phụ nữ mà anh đang bắt giữ là vợ của người khác! Tôi đã có gia đình rồi, xin anh! Đừng có đến phá hoại gia đình tôi, anh hiểu không?”

Ngự Ngạo Thiên liếc nhìn sang bàn tay đang nắm chặt cổ tay cô, hắn nhẹ buông tay cô mặt không cảm xúc.

Dao Dao khởi động thang máy, dần biến mất khỏi tầm mắt của hắn, đầu không ngoảnh lại.

“Vợ của người khác.”

“Tôi đã có gia đình rồi.”

“Đừng có đến phá hoại gia đình tôi.”

Ba câu nói cứ thế vang vọng trong tai hắn, nếu như không phải là cô dùng ngữ khí như vậy, thái độ như vậy để nói rõ mọi thứ, có lẽ, hắn sẽ không nhận ra rằng, cô… đã là vợ của Phong Thần Dật! Hoặc có thể…

Hắn…

Cứ mãi chạy trốn khỏi sự thật này…

“Phong tổng, chúc mừng anh đã vinh dự trở thành cánh tay của Phong thị. Lúc đó tôi đã nói rồi, Phong thị sớm muộn gì cũng là của anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.