Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 163: Chương 163: Người nắm trong tay toàn cục




“Ngạo... Thiên?” Ly Mỹ Vân tội nghiệp nhìn hắn, ánh mắt trong lúc vô tình chú ý tới Lạc Dao Dao cùng với Nam Lộc đứng ở cửa.

Hai người các cô ngay tức khắc lộ ra một nụ cười mang bộ dáng đang xem kịch vui, vì thế càng thêm chọc tức Ly Mỹ Vân.

“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi! Là cô! Là cô có đúng hay không? Là cô gọi Hứa Tình tới có đúng hay không?” Quả nhiên đúng như dự đoán, Ly Mỹ Vân phát điên vọt tới trước mặt Dao Dao.

“Ly... Ly tiểu thư, tôi, tôi không biết nữ nhân kia à.” Cô làm ra một bộ dạng vô tội.

“Bớt phủ nhận đi! Đồ nữ nhân đê tiện này, vẫn còn cố ý cãi cơ à!” Nói đoạn, Ly Mỹ Vân giơ tay lên cao.

Lúc cái tay kia muốn rơi xuống, Ngự Ngạo Thiên vững vàng bắt được tay của cô: “Điên đủ chưa?”

“Ngạo Thiên! Anh hãy nghe em nói, cái con nhóc này mấy ngày nay không ngừng khoe khoang với em những đồ anh mua cho nó, hơn nữa hôm nay anh có gọi điện thoại cho cô ta đúng không? Cô ta cố ý mở loa ngoài chỉ để cho em nghe cuộc đối thoại của hai người các anh!”

Lần này Dao Dao rõ ràng học được thông minh, không phủ nhận cũng không thừa nhận mà là ngoan ngoãn trốn sang một bên.

“Phải không? Lại có chuyện như vậy?” Ngự Ngạo Thiên giả vờ ngạc nhiên, khóe môi nở một nụ cười tà.

“Đúng vậy, Ngự tiên sinh, tôi cũng có thể làm chứng!” Nghe được Tiểu Trinh mở miệng nói, hai tròng mắt Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo. Một bên Mạc Tuyết Đồng tiến lên liền giữ lấy cổ của Tiểu Trinh: “Nơi này không có phần của cô, câm miệng cho tôi!”

“Ây, đúng, thật xin lỗi.” Thấy vậy, Tiểu Trinh vội vàng ngậm miệng lại.

“Mỹ Vân, vậy ở trong điện thoại anh cùng Dao Dao đã nói cái gì?”

“Em nhớ không rõ nữa nhưng em nhớ được, anh có hẹn cô ta vào ngày mai, đúng không?”

“Ừ, đúng vậy.” Ngự Ngạo Thiên hé mắt cười tà, xoay mặt nhìn về phía Dao Dao: “Bảo bối, đừng quên ngày mai đến đấy.”

Này? Ngự Ngạo Thiên thật là bị thiếu khí hả? “Dạ, được!” Nếu hắn đã không vạch trần cái lời nói dối này, cô đây sao không thuận nước đẩy thuyền đây chứ? Ly Mỹ Vân bùng nổ đi! Nhanh chóng bùng nổ đi, không cần phải kiềm chế!

“Ngạo Thiên? Anh đang nói gì đấy? Cô ta làm hại em mất đứa con, anh vì sao vẫn còn cưng chiều cô ta như vậy? Vì sao?” Quả nhiên, dù cho Ly Mỹ Vân cố nhẫn nhịn nhưng vẫn là bộc phát.

“Đều đi ra ngoài đi.” Trong nháy mắt, sắc mặt Ngự Ngạo Thiên lạnh xuống, tất cả mọi người rối rít đi ra khỏi phòng điều trị.

Tiếng động lớn làm cho căn phòng yên tĩnh quỷ dị, Ly Mỹ Vân bất an run rẩy: “Ngạo, Ngạo Thiên, anh vẫn còn yêu em đúng không?”

“Yêu, đương nhiên yêu.”

Ở một khắc nghe được câu này, cô giống như lấy được thỏa mãn lớn nhất, từng bước tiến lên ôm chặt lấy Ngự Ngạo Thiên.

Nhưng một giây kế tiếp...

“Em tìm người cưỡng gian Dao Dao, lại đem một đứa con căn bản không nên có mượn tay cô ấy để xoá sạch, đem trách nhiệm đều đẩy đến trên người cô ấy cho nên chọc giận cô, chọc giận tôi. Tôi ngay cả trách cũng chưa từng trách em, đủ thấy... Tôi yêu em nhiều, Mỹ Vân.”

Lòng của Ly Mỹ Vân run lên, chậm rãi buông hai tay đang ôm chặt Ngự Ngạo Thiên ra.

Khi thấy biểu tình lãnh lẽo kia trên mặt hắn, da đầu cô đều muốn nổ tung: “Ngạo, Ngạo Thiên, anh... Anh đều, đều biết? Vậy anh vì sao còn...”

Chợt, Ngự Ngạo Thiên vô tình nắm lấy hàm dưới của cô, chậm rãi kéo khuôn mặt nhỏ nhắn có chút vặn vẹo của cô từ từ hướng tới phía mình: “Bởi vì cô ấy quá đơn thuần. Nếu không để cô ấy thấy rõ mọi thứ, cô ấy như thế nào trưởng thành được đây?”

Bởi vì đau đớn, trong mắt Ly Mỹ Vân dần dần trào ra một ít nước mắt: “Vì vậy, anh liền lợi dụng em để rèn luyện cô ấy?”

“Đây là cô tự tìm!”

Giờ khắc này, Ly Mỹ Vân mới phát hiện mình chẳng qua là một công cụ mà thôi, một người được gọi là công cụ trưởng thành của người khác mà thôi. “Em tự tìm? A là bắt đầu từ khi nào? Là từ thời điểm khi em yêu cầu vào ở nhà anh là đã bắt đầu rồi sao?”

“Nếu không cô cho rằng tôi tại sao lại cho cô vào ở đây chứ?” Nụ cười của Ngự Ngạo Thiên đúng là quỷ dị như thế.

Cô rốt cuộc biết hắn tại sao rất sảng khoái đáp ứng cho mình vào ở trong biệt thự này như vậy, cũng biết mình vẫn làm bộ không biết quan hệ của bọn họ trước mặt con nhóc con kia, Ngự Ngạo Thiên nhưng vẫn không có vạch trần mình.

Ly Mỹ Vân tính hết mưu kế, tính toán đi, tính toán lại, kết quả chính cô cũng là một người làm trò hề: “Ngạo Thiên, anh hẳn là... rất yêu cô gái kia, đúng không?” Nước mắt xẹt qua mắt của cô, cho dù không muốn thừa nhận nhưng cô vẫn luôn xem Lạc Dao Dao là đối thủ của mình, hiện tại cô lại không chấp nhận được sự thật này.

Nhưng mà...

Trong lòng Ngự Ngạo Thiên không khỏi nở nụ cười giễu cợt, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết bản thân đã có tình cảm đối với cái vật nhỏ kia là từ lúc nào!

“Ngạo Thiên, anh quá tàn nhẫn, thực sự quá tàn nhẫn, tại sao muốn nói cho em biết những thứ này, nếu anh đã muốn cho con nhóc kia học thông minh hơn một chút, liền kêu cô ta tiếp tục đi học đi, anh cho rằng cô ta bây giờ đã học được thông minh sao?”

Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, sắc mặt trầm xuống, âm trầm nói: “Tôi cùng cô ấy, mấy ngày nay, đều không có liên lạc. Cô nói... Cô ấy không học được thông minh sao?”

Nghe xong lời này, sắc mặt của Ly Mỹ Vân trong nháy mắt biến đổi: “Em, em lại bị cô ta tính kế? Ha, ha ha ha ha, Ngạo Thiên, Ngạo Thiên, em vừa hiểu ra thì ra anh thích phụ nữ mưu kế!”

“Tôi chỉ thích cô ấy mưu kế mà thôi!” Buông lỏng tay nắm cằm của Ly Mỹ Vân, Ngự Ngạo Thiên tà tà nở nụ cười.

Trên má trắng nõn của cô rõ ràng in năm dấu tay nhưng mà bao trùm trên mặt càng nhiều hơn chính là biểu cảm không cam lòng. Tự thấy điều kiện của bản thân cô hơn hẳn thì cô như thế nào sẽ cam chịu bại bởi một con nhóc con đâu chứ? “Ngạo Thiên, anh yêu thích cô ta vì cái gì, anh tới cùng là yêu thích cô ta vì cái gì?”

“Không liên quan tới cô.” Dứt lời, hắn lạnh lùng hướng về phía cửa mà đi ra ngoài.

Ly Mỹ Vân không cam lòng nắm chặt hai tay, con ngươi nổi lên từng tia máu: “Ngạo Thiên, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ biết con nhóc kia căn bản cũng không có tốt như anh tưởng tượng vậy!”

“Cám ơn cô, Hứa tiểu thư.” Trên hành lang bệnh viện, Dao Dao mỉm cười đưa tay ra. Hứa Tình cầm tay của cô: “Là tôi nên cám ơn cô có thể cho tôi thấy vở kịch hay như thế. Chỉ là...” Cô chuyển chủ đề: “Cô trắng trợn cùng tôi nói lời từ biệt thế này, sẽ không sợ Ngạo Thiên biết hết thảy bố cục đều là do cô xếp đặt sao?”

Cô xếp mặt mọi bố cục? A, rốt cuộc là ai bày ra bố cục này còn chưa rõ đâu, tối thiểu Dao Dao có thể khẳng định rõ ràng một điểm, hết thảy sự việc ngày hôm nay hẳn là đã sớm nằm trong lòng bàn tay của Ngự Ngạo Thiên rồi. Nghĩ vậy, ánh mắt cô trong lúc lơ đãng liếc về phía Ngự Ngạo Thiên đang đi ra từ bên trong phòng bệnh...

Bốn mắt chạm nhau, Ngự Ngạo Thiên thì giống như cái gì cũng không thấy mà mang theo đám người Mạc Tuyết Đồng đi ngang qua sát bên người Dao Dao các cô.

Bước vào thang máy, hắn nhấn thang máy đến tầng hai mươi tám.

“Ngạo Thiên, không quay về sao?” Mạc Tuyết Đồng tò mò hỏi.

“Nếu đã đến bệnh viện, đương nhiên muốn đi Lạc Xương kia một chuyến.” Ngự Ngạo Thiên cười tà chỉnh lại âu phục.

“Đúng rồi, Ngạo Thiên, Z đưa tới tin tức. Liên quan tới mấy người Lạc gia kia, toàn bộ tài liệu bắt đầu từ năm khi Lạc Dao Dao ra đời đến năm cô đi Nhật Bản đều bị cơ quan tình báo quốc gia phong tỏa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.