Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 342: Chương 342: Những phát súng tại đám tang




“Chị ơi! Chị à! Sao chị lại đi như vậy? Em không ngoan, đến bây giờ mới biết tin tức chị ra đi, em trai xin khấu đầu lạy chị, lạy chị!”

Đặng Tổ Nghiệp bây giờ đang quỳ ở lễ đường khoa trương, không ngừng sờ tay lên di ảnh của chị mình.

Dao Dao chỉ nhìn với ánh mắt lạnh lùng, thậm chí cảm thấy cậu quá là giả dối.

Hay là cô kêu Phong Thần Dật bỏ đi cái tin tức kia, cô tin rằng cậu sẽ không đến.

“Dao Dao, cháu gái của tôi, cháu thật là khổ mà, đúng rồi, tiền mà mẹ cháu để lại…”

“Cậu, chuyện này đợi sau khi kết thúc tang lễ nói có được không? Mẹ cháu có di chúc, số tiền đó cũng có phần của cậu.”

“Thật không?”

Đặng Tổ Nghiệp nghe thấy vậy, ánh mắt liền sáng lên.

“Đương nhiên rồi, cậu đi cùng cháu ra mộ trước đã.”

“Được, được.”

“Chuẩn bị di quan!”

Người điều hành tang lễ buông lời, các nhân viên phụ trách nâng quan tài lên bàn gỗ.

Dao Dao ôm tấm hình đi phía trước, những người còn lại đi phía sau.

Nhưng vừa bước ra khỏi lễ đường, đám phóng viên như một bầy ruồi lớn, vây quanh:

“Tiểu thư, tôi biết cô, cô có phải là bạn gái thần bí của Phong Thần Dật không?

Khi Dao Dao xuât hiện trước đám phóng viên, mọi người liếc qua thì đã nhận ra cô là ai.

“Phong tổng, hôm nay là ngày mẹ của bạn gái anh qua đời phải không?”

“Không phải, không phải, tiểu thư,tôi nhớ ra rồi, ngày đó chủ tịch Ngự Ngạo Thiên tranh cử, chức vụ luật sư của ngài ấy là do cô đảm nhận phải không?”

Các nhà báo ùn ùn đặt câu hỏi, làm cho đường đi phía trước hoàn toàn tắc nghẽn.

“Các vị ký giả, hôm nay là ngày mẹ tôi qua đời, tất cả những câu hỏi sẽ không được trả lời nhưng tôi muốn nói với các vị một điều, hôm nay những người đến tham gia tang lễ đều là bạn của tôi, hơn nữa chỉ là quan hệ bạn bè.”

Khẩu khí của Dao Dao rất cứng rắn, sắc mặt âm u càng lộ rõ sắp sửa nổi cáu đến nơi.

“Tôi đếm đến ba, các người mau chóng tránh ra, nếu không, đừng nói với tôi biết các người thuộc phương tiện truyền thông nào.”

Phong Thần Dật luôn im lặng đã thốt ra một giọng nói âm trầm.

Đám nhà báo nhìn thấy tình hình lần lượt tránh ra một lối đi nhỏ, nên biết rằng đắc tội với ông trùm kinh doanh này sẽ không có lợi ích gì cho họ cả.

Mượn thế, Phong Thần Dật ôm lấy vai Dao Dao nhanh chóng phá vỡ vòng vây.

Cứ như vậy rời đi, Dao Dao quả thực có một chút hơi khó chịu, ánh mắt khó chịu nhìn bàn tay của Phong Thần Dật trên vai mình. Ánh mắt từ từ nhìn theo những vị khách đang theo sau.

Ngự Ngạo Thiên đứng cách cô không quá ba mét, là sự bắt mắt, là sự khác biệt, cho dù ngay cả một đám kiêu ngạo trên đời này, chỉ cần nhìn qua cũng biết được khí chất cao hơn tất cả mọi người.

Tuy nhiên mang trên mặt hắn ta là một sự nghi ngờ ảm đạm, hai bàn tay trong túi siết chặt nắm đấm.

Ở phía Phong Thần Dật cảm thấy ánh mắt của Dao Dao có chút kỳ lạ, Đuổi theo quá khứ, đối mặt với ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên. Có thể cảm nhận được hắn ta và cô cách nhau rât gần, cũng như khoảng cách của cô và Ngự Ngạo Thiên.

Cự ly khoảng cách bằng không.

Phong Thần Dật đứng cùng một hàng với cô, nếu là trước kia thì trái tim của họ đã hòa cùng một nhịp nhưng khoảnh khắc này đứng bên cạnh nhau, khoảng cách của trái tim như từ từ xa dần.

Khoảng cách của ba mét.

Ngự Ngạo Thiên bị tách ra khỏi cô bằng vô số lần hiểu lầm, trái tim bị kéo ra xa không có cách nào lại gần, thậm chí gần như tan vỡ, khoảnh khắc này, hiện lên trong mắt Ngự Ngạo Thiên là một cặp với hình ảnh châm biếm…

“Hạ táng.”

Trong nghĩa trang hoang vắng, tất cả mọi người đứng thành ba hàng, nhìn thấy quan tài dần dần bị vùi lấp trong lòng đất.

Khoảnh khắc này những giọt nước mắt cuối cùng của Dao Dao như vỡ òa…

Mẹ lên đường bình an.

Mẹ, cảm ơn người đã nuôi nấng dưỡng dục con trong suốt những năm qua.

Mẹ, kiếp sau con nhất định sẽ vẫn làm con gái của mẹ.

Tạm biệt… mẹ nhé!

“Động thủ đi!”

Ngự Ngạo Thiên kiêu ngạo trong đoàn người.

Một bên là Long Diệp đeo tai nghe vào tai, trao đổi với người đeo tai nghe bên kia chỉ đơn giản hai câu.

Sau đó chỉ nghe thấy… âm thanh tiếng súng vang lên “đoàng”.

Những con chim nơi nghĩa địa hoang vắng bị động, tiếng súng vang lên một lần nữa như xé rách trái tim nơi khoảng không hoang dại.

“A!”

Những khách nữ giật mình lo sợ ôm đầu hét lên.

Dao Dao ngạc nhiên nhìn về phía Phong Thần Dật

“Tử Hiên, chuyện gì vậy?”

Âu Dương Tử Hiên cau mày, nhanh chóng lấy tai nghe lên và trao đổi về tên sát thủ đang ẩn nấp:

“Từ lúc đám tang bắt đầu, có một nhóm sát thủ đã đi theo chúng ta, xem ra mục tiêu là cậu của bạn gái trước của cậu nhưng không sao, người của tôi đã chặn lại rồi.”

Nói xong, Phong Thần Dật gật đầu với Dao Dao có ý nói không sao và nhanh chóng chạy đến bên cạnh Đặng Tổ Nghiệp.

“Chào ông Đặng tiên sinh! Tôi là bạn của Dao Dao, bây giờ cho người hộ tống ngài rời khỏi đây”

“Không! Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”

Rất hiển nhiên, cậu của Dao Dao đã sợ mất vía, ôm đầu khóc lóc.

Khoảnh khắc hắn đi qua Ngự Ngạo Thiên, ánh mắt hắn như ánh lên lời cầu cứu.

“Hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi!”

Cảnh này như đập vào mắt của Dao Dao, tại sao lúc này cậu lại nhìn vào Ngự Ngạo Thiên? ông ấy hình như không quen biết Ngự Ngạo Thiên, không phải sao? Sao lại cầu cứu? cũng cầu xin Phong Thần Dật bảo vệ? rút cục là chuyện gì?

Không có thời gian suy nghĩ thêm, tiếp theo đó lại là mấy tiếng sung vang lên “đoàng, đoàng, đoàng” không thể phân biệt được kẻ địch với mình.

“Long Kỳ, học trưởng Kỳ Liên, làm phiền các anh hộ tống mấy vị khách nữ rời khỏi đây nhé!”

“Biết rồi!”

Long Kỳ và Kỳ Liên Hạo Vân phân ra hành động, bảo vệ người già, phụ nữ và trẻ em rời đi….

“Có chuyện gì vậy?”

Đứng từ xa quan sát tình hình hỗn loạn, Ngự Ngạo Thiên mặt không cảm xúc hỏi Long Diệp bên cạnh.

“Mới nghe được tin tức, Âu Dương Tử Hiên mang theo đám sát thủ bảo vệ Đặng Tổ Nghiệp rồi!”

Âu Dương Tử Hiên….

Chắc chắn nó đước Phong Thần Dật giao phó, xem ra Phong Thần Dật và vật nhỏ đã lên kế hoạch này từ lâu rồi? cô ấy thật sự …tin tưởng người bạn trai cũ này!

Nghĩ đến đó, đột nhiên con bọ cạp trong sâu thẳm Ngự Ngạo Thiên như chùng xuống.

“Gọi Ly Thương trực tiếp hành động, nhất định phải bắt được Đặng Tổ Nghiệp!”

“Vâng!”

Đặng Tổ Nghiệp bị chuyển giao bởi Phong gia và Hắc gia, chiến trường đầy bất ngờ này đang dần dần chuyển dịch.

Mục tiêu trước mắt của họ là cậu, xem ra mẹ đang tiếp tục gặp rắc rối rồi, bằng không đám sát thủ đó không thể bỏ qua cho cậu!

Rốt cuộc là có chuyện gì? Liệu có chuyện gì làm cho một gia đình bình thường như họ gặp rắc rối vậy?

Dao Dao lặng lẽ đứng bên cạnh bia mộ, cảm giác căng thẳng và hoài nghi hướng về phía hai người Ngự Ngạo Thiên và Long Diệp đang đứng dưới gốc cây.

Ánh mắt của hai người họ đang trao đổi một cách ngắn gọn, Ngự Ngạo Thiên quay người, đang định rời đi….

“Ngạo Thiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.