Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 90: Chương 90: Phản ứng thông minh




“Ha ha, tôi là Lạc Dao Dao, khi còn du học ở Anh thường xuyên xem tin tức phỏng vấn của ngài trên báo, không ngờ hôm nay hân hạnh được gặp ngài ngoài đời, quả là vô cùng vinh hạnh. Về bộ “Phân tích tài chính và kinh tế” do đích thân ngài sáng tác tôi đã đọc rất nhiều lần, tôi đã dùng nhiều quan điểm mà ngài đưa ra trong luận văn tốt nghiệp của mình hơn nữa đều được mọi người khen ngợi. Nếu có cơ hội được nói chuyện cùng ngài tôi thật sự hy vọng được ngài chỉ bảo kiến thức về tài chính và kinh tế, tôi nghĩ... Việc này đối với công việc trong tương lai của tôi vô cùng có lợi.” Lời Dao Dao nói chứa đựng sự xúc động rầm rộ của phụ nữ, so với bộ dáng tiểu bạch thỏ đơn thuần thường ngày hoàn toàn khác biệt.

Sau khi Hạ Du nghe được lời tuyệt mỹ dành cho mình, màn xuất hiện kì diệu của cô đã khiến hắn từ giận dữ chuyển sang vui vẻ, cao hứng nở nụ cười: “Có thật không? Không ngờ một cô gái trẻ tuổi như cô lại có hứng thú đối với tài chính và kinh tế, ha ha, quyển sách kia của tôi cũng được đưa ra thị trường ở Anh sao?”

Cô làm sao biết được quyển sách kia có được đưa ra thị trường hay không, cô cũng đâu có đi qua Anh!

“Có ạ, đương nhiên là có rồi. Tôi đã tranh thủ cùng bạn học mua một quyển.”

“Ha ha ha, ai da, không ngờ ở chỗ này tôi lại tình cờ gặp được fans của mình, ha ha ha.” Hạ Du vừa vui vẻ cười vừa nhìn Ngự Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh.

Hắn gật gật đầu trước cách ứng phó của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn Dao Dao: “Hạ tổng, chúng ta đi ăn cơm trước đi, đoán chừng thư ký sẽ nhanh chóng mua quần áo về.”

“Ừm, tốt.”

Hạ Du vừa rời đi vẻ mặt Ngự Ngạo Thiên liền trầm xuống: “Long Diệp.”

“Ok, tôi biết phải xử như lý thế nào.”

Mặc dù hai người chưa từng thực sự nói cái gì nhưng Dao Dao vẫn có dự cảm xấu, thừa dịp mọi người không chú ý cô túm lấy cánh tay của Ngự Ngạo Thiên.

“Hả?”

Ánh mắt cô tràn ngập ý cầu xin, nhanh chóng lắc lắc đầu hy vọng Ngự Ngạo Thiên thay đổi chủ ý nhưng mà...

Hắn vẫn chớp ánh mắt đầy ý lạnh, vô tình bỏ tay cô ra bước nhanh tới phòng bao.

Xong rồi! Cô chỉ có thể đem hy vọng đặt trên người Long Diệp: “Long... Tổng giám đốc Long.”

“Tiểu Lạc, không cần cầu xin tôi. Ngự Ngạo Thiên khi đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi được. Tôi đang vội, đi trước.” Ai ngờ ngay cả cơ hội nói chuyện Long Diệp cũng không cho cô, trực tiếp theo đám người Long Kì rời khỏi.

Làm sao bây giờ... Xem ra ý của Ngự Ngạo Thiên... Hẳn là muốn đuổi việc Bạch Linh!

“Dao Dao, soái ca khi nãy là tổng giám đốc Bác Sâm sao?” Mãi đến lúc rời khỏi nhà ăn, người gây nên đại họa Bạch Linh mới bừng tỉnh ngộ.

“Cậu sớm đã biết rồi phải không?”

“Thực ra... Mình cũng vừa mới biết cách đây không lâu.”

“Bất ngờ thật, mình từng nghe nói tổng giám đốc của chúng ta rất tuấn tú, cực kì tuấn tú, không ngờ lại soái như vậy. Mình còn tưởng soái ca kia là nhân viên của bộ phận nào đó nữa. Mình thật muốn khóc to mà.”

Cô mới là người nên bất ngờ mới đúng, Bạch Linh rất nhanh sẽ bị đuổi việc còn có tâm trạng mê trai đẹp.

“Bạch Linh, nếu cậu bị...”

“Đúng rồi Dao Dao, lúc nãy cậu thực sự biết người đàn ông tên Hạ Du đó sao? Hơn nữa cậu là du học từ Nhật Bản trở về mà, sao lại thành nước Anh rồi?”

Nên giải thích thế nào đây. Cô khó xử nhíu mày: “Thực ra mình cũng mới từ tư liệu mà biết đến Hạ Du. Trang đầu đều là các cuộc phỏng vấn của Hạ Du, từ giọng điệu có thể thấy ông ta rất thích nước Anh, mình vì muốn lôi kéo mối quan hệ gần gũi với ông ta nên mới nói là du học từ Anh trở về.”

“A, vậy cậu đã nói nhứng gì mà sau khi nghe ông ta từ giận dữ đã chuyển thành vui vẻ thế?” Bạch Linh vô cùng thắc mắc vì điều này, cảm thấy Dao Dao giống như làm ảo thuật vậy.

“Chính là gặp được may mắn. Theo phân tích về ông ta trong tư liệu sưu tầm được người này hẳn là thích nghe những lời nói có cánh về bản thân hơn nữa ông ta thường xuyên nhắc tới việc bản thân đã viết quyển sách kia, có thể thấy được ông ta vô cùng hài lòng với nội dung mình đã viết nhưng mình xem tài liệu thì thấy quyển sách này căn bản không được mọi người ủng hộ, vì thế...”

“Vì vậy cậu điên cuồng nói mình thích quyển sách này hơn nữa còn nói những lời tâng bốc ông ta?”

“Đúng.”

“Ôi! Dao Dao cậu thật lợi hại nha, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể nhìn thấu một người rồi, cậu thật là giỏi.” Bạch Linh ngưỡng mộ giơ ngón tay cái lên với cô.

Nhưng...

Nếu cô thật sự lợi hại như lời Bạch Linh nói vậy tại sao không thể nhìn thấu Ngự Ngạo Thiên!

“Bạch Linh, mình hỏi cậu, cậu có dự định từ chức hay không?”

“Từ chức? Mình làm gì mà phải từ chức, mình từ nông thôn tới đây, khó khăn lắm mới vào được công ty lớn như Bác Sâm đương nhiên phải cố gắng làm cả đời, người giống như mình muốn tìm công việc khác cũng sẽ rất khó. Được rồi Dao Dao, mình đi làm việc đây, tạm biệt.”

“Bái... bai...” Cô bất đắc dĩ vẫy tay với Bạch Linh, hiện tại cô không biết phải làm thế nào mới giúp được Bạch Linh: “Ai...”

“Ngự tổng hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Sau khi cùng nhau ăn một bữa cơm trưa chuyện hợp tác giữ tập đoàn Bác Sâm và Lam Độ Quốc Tế đã được xác định. Hạ Du cũng vui vẻ rời khỏi bác Sâm.

“Ha ha, tiểu Lạc thật lợi hại, chỉ nói mấy mấy câu đã khiến Hạ Du đầu ốc choáng váng. Ngạo Thiên, cậu hẳn là phải điều tiểu Lạc tới bộ phận quan hệ xã hội mới đúng.”

Long Diệp vừa nói xong Ngự Ngạo Thiên đã lạnh lùng nhíu mày: “Mua dây buộc mình!”

“Ai, chắc không có vấn đề gì đâu. Lời đồn chín là lời đồn, Hạ Du mới gặp tiểu Lạc một lần thôi sẽ không đến mức động lòng muốn ra oai chứ? Ai... Nhưng mà lúc nãy trên bàn ăn hắn đã cố ý chắc tới tiểu Lạc. A, dường như rất chú ý đến tiểu Lạc, nguy hiểm đây.”

Lúc tới cửa văn phòng hắn đột nhiên dừng lại, yên lặng hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Tuyết Đồng, chiều nay nếu Lạc Dao Dao tới tìm tôi thì cứ nói tôi bận rộn nhiều việc, cả buổi chiều sẽ không có thời gian rảnh.”

“Vâng.” Mạc Tuyết Đồng gật đầu, tỏ vẻ thần bí chỉ vào phòng tổng tài: “Z đang đợi ngài.”

“Z? Ngạo Thiên, cậu gọi Z đến sao?”

Z là thành viên của tổ chức trinh thám quốc tế thần bí, mỗi thành viên của tổ chức này đều phụ trách làm việc cho một người thuê mà Z chính là người được Ngự Ngạo Thiên thuê.

Bình thường hắn rất ít khi bảo Z điều tra sự tình cho nên Long Diệp rất hiếu kì là có việc gì mà hắn phải sai Z đi điều tra.”

Ngự Ngạo Thiên không trả lời chỉ đẩy cửa đi ra ban công.

“Hi, Ngự tiên sinh, Long tiên sinh, đã lâu không gặp.” Z ngồi trên sô pha, toàn thân một màu đen, hắn mang áo choàng, đeo kính râm và khẩu trang thậm chí cả giọng nói cũng biến đổi âm thanh khiến người ta không phân biệt được giới tính cũng như diện mạo của hắn, ngay cả Ngự Ngạo Thiên cho đến bây giờ cũng không biết thân phận thật sự của Z.

“Tư liệu đâu?” Ngự Ngạo Thiên không nhiều lời vô nghĩa, kéo ghế tựa ngồi xuống trước mặt Z đi thẳng vào vấn đề chính.

Z chậm rãi cầm một tập văn kiện trên tay: “Mẹ cô ta là Đặng Huệ Hồng hiện ở nhà, không có nghề nghiệp, sống dựa vào việc làm việc vặt, ông nội là Lạc Xương lúc trẻ làm bộ đội vì chấn thương mà chuyển nghề, sống nhờ trợ cấp, cha là Lạc Thiên Minh là... thư ký của phó thủ tướng Tằng Giai Thụy, cũng là một trong những tâm phúc của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.