Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 369: Chương 369: Rời khỏi thế giới này




Đôi mắt tràn đầy thù hận chậm rãi nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, có thể thấy khoe miệng Dao Dao hiện lên một nụ cười giải thoát.

Nụ cười như vậy chiếu vào trong mắt của Ngự Ngạo Thiên, giống như một cây đuốc châm thêm lửa giận ở trong lòng của hắn!

Bàn tay bóp cổ cô càng lúc càng dùng sức, đến nỗi xuất hiện gân xanh.

Ngay tại lúc này…

“Cốc… cốc… cốc.” Tiếng gõ cửa truyền đến dồn dập.

Ngự Ngạo Thiên buông lỏng tay không cam lòng:

“Vận may của em thật không tệ, xem ra ông trời cũng không muốn em chết!”

Rốt cuộc là ông trời không muốn cô chết, hay là hắn không muốn cô chết? Nếu Ngự Ngạo Thiên thật lòng muốn giết cô, sẽ còn để ý đến tiếng gõ cửa sao? Có lẽ, là hắn đang mượn cớ.

“Khụ… Khụ… Khụ…” Dao Dao lấy tay che cổ mình, thở gấp liên tục. Vận may? Thà rằng cô không cần loại vận may này, còn không bằng chết!

Ngự Ngạo Thiên đứng dậy, đi tới phòng khách, mở cửa.

“Ngạo Thiên, người của cục chính trị không ngừng tìm cậu. Thay mặt thủ tướng tới tìm cậu. Tôi cảm thấy không sai biệt lắm, cậu nên trở về làm việc!” Hàn Ly Thương lo lắng nói.

Ba ngày nay, Ngự Ngạo Thiên tắt điện thoại di động, bỏ lại tất cả công việc, đối với chính phủ mà nói, chắc chắn là không được phép.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

“Còn có… người của Hắc gia, Âu Dương gia, Phong gia cũng đang tìm cậu.”

Dao Dao ở trong phòng nghe được hai chữ Phong gia, biến mất suốt ba ngày mà còn biến mất ở hôn lễ, Phong Thần Dật nên giải quyết như thế nào? Phải làm thế nào nói rõ với tân khách chứ?

“Bọn họ không tìm ra nơi này. Ly Thương, cậu đi về trước đi, một lát nữa tôi sẽ đi đến cục chính trị.”

“Ừ.”

Ngự Ngạo Thiên phải đi sao? Có phải đồng nghĩa cô được thả ra không? Có thể coi như cô được thả ra, cô nên đâu chứ? Haiz…

“Ầm.” Tiếng đóng cửa truyền đến. Ngự Ngạo Thiên trở lại bên trong phòng ngủ, lạnh lùng nhìn Dao Dao:

“Bảo bối, bây giờ anh phải đi làm, anh hy vọng em có thể như trước kia, ở nhà chờ anh… trở về!”

Chờ hắn… Trở về? Có ý gì?

Ngự Ngạo Thiên vẫn không chịu buông tha cô sao?

Lúc Dao Dao muốn chất vấn, Ngự Ngạo Thiên đã xách quần áo rời đi. Cô chạy đuổi theo, muốn mở cửa nhưng cửa bị khóa trái, căn bản cô không có cách nào rời khỏi.

Ha, nhốt sao?

Tên khốn khiếp Ngự Ngạo Thiên! Hắn không suy nghĩ sao, hắn không biết tội danh nhốt người rất lớn sao?

Không…

Với năng lực của Ngự Ngạo Thiên làm sao có thể không biết tội danh này lớn bao nhiêu chứ? Tám phần, trong lòng hắn đã có dự tính.

Quả thật là không thể làm gì… không thể làm gì…

Một khi lớn chuyện rồi, mất mặt chẳng phải là Ngự Ngạo Thiên và cô sao? Phong Thần Dật là xui xẻo nhất, ai bảo hắn muốn kết hôn với một tình nhân bị người khác bao nuôi làm vợ chứ!

Thân thể mệt mỏi dựa vào cửa sắt lạnh như băng, con ngươi vô thần nhìn ra cửa sổ.

Thân thể, đi về phía sân thượng, kéo cửa kính ra, xiếc chặt tấm chăn trên người, thận trọng ngồi ở trên ban công, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Tại sao, làm một người bình thường, có một cuộc sống bình thường lại khó khăn như vậy?

Cô muốn có một cuộc sống yên ổn, sau khi tốt nghiệp mở một văn phòng luật sư, sau đó lấy một người chồng hiền lành, sinh một đôi trai gái đáng yêu hiểu chuyện. Cho đến lúc già đi, biến thành một đôi hoàng thổ.

Đáng tiếc, cuộc sống đơn giản như vậy càng ngày càng xa… càng ngày càng xa…

“Dao Dao?” Ngay lúc này, đúng lúc Long Kỳ từ trường học trở về nhìn thấy Dao Dao ngồi ở trên ban công.

Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, hắn cũng biết một chút, dù sao cách âm của khu nhà ở này không phải rất tốt. Hắn muốn làm một chút gì đó nhưng với tính cách bá đạo của Ngự Ngạo Thiên, cho dù hắn có làm, Ngự Ngạo Thiên cũng không buông tay! Chỉ có thể mong Dao Dao có thể chịu nổi tất cả những điều này, ai ngờ… Cô lại…

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Long Kỳ nhanh chóng chạy vào bên trong khu nhà ở.

Dao Dao ngồi trên ban công quay đầu lại, nhìn căn phòng nhỏ yên tĩnh ấm áp này.

Từ khi ở cùng Ngự Ngạo Thiên, đây chính là nơi cô thích nhất, nơi này có rất nhiều, rất nhiều kỷ niệm. Đáng tiếc bây giờ…

Những kỷ niệm kia giống như một mạng nhện vậy, dần dần vỡ tan, trở nên bẩn thỉu, cũng biến thành từng cơn ác mộng không thể rửa sạch.

Tương lai…

Là bóng tối…

Thà còn sống, không bằng… chết đi như vậy càng tốt.

Từ từ nhắm mắt lại, cô chậm rãi giang hai tay ra, thân thể nghiêng về phía trước.

“Dao Dao!” Một tiếng “ầm”, cửa sắt kiên cố mở ra, Long Kỳ nhanh chóng vọt vào.

Trong lúc cô nhảy xuống, Long Kỳ vững vàng bắt được cánh tay của cô.

“Long Kỳ?” Dao Dao mở to mắt nhìn gương mặt đầy lo lắng của Long Kỳ.

Cúi đầu xuống, mới phát hiện thân thể cô đang lơ lửng giữa không trung mà tấm chăn đang quấn ở trên người cũng dần dần rơi xuống.

“Đừng… A…” Khi cô vừa muốn lấy tay chụp lấy tấm chăn trên người, tấm chăn kia lại rơi xuống.

“…” Trong nháy mắt, trên gương mặt đẹp trai của Long Kỳ hiện lên một màu đỏ ửng, không kìm được nhớ lại đoạn ở trên du thuyền vào ngày đó.

Đáng chết! Lúc này lại còn nghĩ như vậy! Hắn hít một hơi lấy lực ở chân, kéo cô lên.

Dao Dao ngồi ở trên ban công, khẩn trương che cơ thể của mình lại.

Long Kỳ vừa muốn đưa tay ôm cô xuống nhưng lập tức thu tay về, lúng túng cởi áo khoác của mình, nhanh chóng khoát lên người cô.

“Xuống!” Lôi Dao Dao từ trên ban công xuống, cường ngạnh kéo cô vào trong phòng khách.

“Cô vừa mới làm gì?”

Yên lặng…

Ngay cả cô cũng không biết mình đang làm gì, nói chung, lúc đó, trong lòng rất tuyệt vọng!

“Tôi không biết mấy ngày nay Ngạo Thiên đối xử với cô như thế nào! Nhưng đột nhiên cô muốn gả cho Phong Thần Dật, chắc chắn hắn sẽ ưu tư bùng nổ!”

“Ha, cũng bởi vì tôi không thực hiện hợp đồng sao? Hắn cảm thấy tôi phản bội hắn? Làm hắn mất thể diện? Nhưng hắn không suy nghĩ một chút, tại sao tôi phải lựa chọn như vậy!”

“Không phải vậy, Dao Dao! Không có liên quan đến cái hợp đồng này, nếu Ngạo Thiên để ý cô làm trái hợp đồng, với tính cách của hắn, hắn hoàn toàn có thể giết chết cô! Mà không phải chỉ trói cô lại. Hắn yêu cô! Bởi vì hắn yêu cô nên mới làm như vậy, cô hiểu không?”

Lúc Long Kỳ nói xong câu này, Dao Dao rất muốn cười…

“Long Kỳ, anh không cảm thấy lời nói dối lần này của anh rất vô lý sao? Hắn yêu tôi? Hắn yêu tôi mà lại giết mẹ tôi? Ngoài ra, anh còn nói sai một chuyện, mới vừa rồi Ngự Ngạo Thiên thiếu chút nữa là giết tôi.”

Yên lặng…

Bởi vì Long Kỳ không có cách nào thông cảm chuyện Ngự Ngạo Thiên giết chết mẹ của Dao Dao nhưng lần này hắn thật sự không nói dối. Cũng không biết từ lúc nào, hắn lờ mờ cảm giác được Ngự Ngạo Thiên yêu Dao Dao rồi!

Mặc dù, Ngự Ngạo Thiên luôn nói, hắn nuông chiều cô, giống như nuông chiều em gái vậy.

Nhưng Long Kỳ và Long Diệp bọn họ đều hiểu rõ Ngự Ngạo Thiên, đầu tiên không nói Dao Dao có phải là em gái hắn hay không, cho dù là em gái ruột, Ngự Ngạo Thiên cũng sẽ không cưng chiều em gái mình như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.