Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 419: Chương 419: Sự cứu giúp bất đắc dĩ




“A.” Có lẽ do hồi ức không nên có ảnh hưởng hoặc bị dằn vặt giữa hai sức mạnh chính tà, Dao Dao đau khổ nhíu mày.

Đã nói là sẽ không dùng thủ đoạn của Ngự Ngạo Thiên để báo thù, trên máy bay nếu như không phải hắn… chắc mình đã bị những mảnh vỡ kia văng vào rồi không phải sao?!

Chân cô vô thức bước đến bên cạnh Ngự Ngạo Thiên. “Ngự Ngạo Thiên, từ giờ tôi sẽ dốc sức cứu anh, coi như trả hết cho những điều anh đã làm vì tôi trên máy bay. Nhưng… nếu vẫn không được thì tôi đành chịu!”

Thân hình nhỏ nhắn gắng sức lôi cơ thể cường tráng về phía trước một cách khó khăn, một tay xương bị gãy, cô chỉ có thể dùng một tay để kéo, mỗi bước kéo về phía trước như muốn lấy nửa mạng của cô vậy…

Ánh sáng cuối cùng cũng bị màn đêm bao phủ.

Ban đêm trên hòn đảo này âm u đến đáng sợ. Dò xét một hồi lâu, hòn đảo biệt lập này chỉ có một mảng cỏ xanh, cho đến phạm vi các mỏm đá, nhưng cô cũng không có cách nào để kéo Ngự Ngạo Thiên lên.

Tranh thủ khi trời chưa tối hẳn, Dao Dao hái theo một vài quả rừng chống đói, bây giờ cô cũng chẳng quan tâm xem những quả đó có độc hay không, có thể lấp đầy cái bụng đói đã là may lắm rồi.

“Này, Ngự Ngạo Thiên, anh có ăn không?” Cô ngồi một góc nhìn thân hình không chút động đậy, rồi lại tự cười mình. Không ngờ người đàn ông này lại có lúc “ngoan ngoãn” đến vậy?

Nhưng chỉ một giây sau đó. “Ngự Ngạo Thiên! Anh muốn ngủ đến khi nào hả?!!” Vứt trái cây trong tay xống đất, cô nằm nhoài ra lồng ngực hắn, thử nghe tiếng nhịp tim đập.

Càng ngày càng yếu!

Bàn tay nhỏ từ từ sờ lên thân hình cứng nhắc của hắn. “Mau tỉnh lại, nếu còn không tỉnh, anh sẽ không thể tỉnh lại đâu!”

Chờ đã…

Từ khi lôi Ngự Ngạo Thiên trên bãi cát về, cô chưa hề nghỉ ngơi, nhưng lại quên mất một chuyện vô cùng quan trọng.

Dùng hết sức bằng một tay lật thân hình hắn quay lại…

Dao Dao dùng sức cố xé chiếc áo bị rách một vài mảnh của hắn ra.

“Ôi…” Nhìn thấy tấm lưng đầy những vết thương của Ngự Ngạo Thiên, Dao Dao không khỏi bàng hoàng.

Hai người họ dù cùng gặp nạn nhưng cô lại quên mất chuyện Ngự Ngạo Thiên quên mình lấy thân che chắn những đồ vật đổ ngã cho cô. Xem ra nguyên nhân khiến hắn mãi vẫn chưa tỉnh lại chính là những vết thương này!

Nếu như chỉ mới gặp nạn, vết thương của hắn chắc chắn sẽ không nghiêm trọng như vậy, có thể thấy… không lẽ bây giờ đã cách lúc máy bay gặp nạn tận hai ngày rồi sao? Vậy có nghĩa là đã hai ngày qua Ngự Ngạo Thiên chưa hề ăn gì?! Vết thương cũng ngâm trong nước biển hai ngày rồi sao?!

Lấy lại can đảm, Dao Dao không để ý đến cơ thể suy nhược của mình, càng không màng đến rừng sâu đêm tối, dựa vào trí nhớ của bản thân, cô tìm đường quay lại chỗ hái quả rừng.

Mơ hồ tìm lại chỗ hái quả rừng, bên trong đó còn phảng phất mùi lá bạc hà. Cô chưa bao giờ học về Đông y, nhưng chỉ còn cách thử xem những lá bạc hà kia có thể tạm thời trị thương cho Ngự Ngạo Thiên hay không?

Nhờ ánh trăng sáng, cô hái được một nắm lá tỏa ra mùi vị lá cây bạc hà, cô dùng sức hít một hơi… “A, đúng là lá này rồi!!! Ây da… a…!!” Hòn đá mà cô giẫm lên đột nhiên lăn xuống…

Dao Dao nhất thời kích động, sao cô lại có thể đen đủi thế này? Một tay bị gãy xương đã đành, bây giờ đến chân cũng bị trẹo rồi, lại thêm Ngự Ngạo Thiên không biết sống chết ra sao!

Trời, ha ha ha bọn họ vẫn chậm rãi ngồi chờ chết mà!

Dao Dao dùng sức của một chân về đến chỗ của Ngự Ngạo Thiên một cách khó khăn, cô lạnh lùng đứng bên cạnh hắn: “Này! Ngự Ngạo Thiên, hay chúng ta xem xét thế này nhé, chết cùng nhau cho xong rồi. Tôi nợ anh đã trả rồi, anh nợ tôi cũng trả rồi, được chưa? Hửm? Trả lời đi chứ?”

Đến mức này rồi nhưng Dao Dao vẫn không quên hài hước chút, chỉ là…

Phải ở vị trí của Dao Dao người ta mới hiểu được, nếu không dùng thái độ này để đối diện với tình huống hiện tại, cảm xúc chắc chắn sẽ thay đổi rất tiêu cực, cô rất sợ bản thân sẽ lựa chọn cách… tự sát!

Bởi vì cô còn phải ở lại hòn đảo biệt lập này bao lâu, cô cũng không biết, còn Ngự Ngạo Thiên có tỉnh lại hay không, vẫn là một ẩn số…

Những người chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi và bất lực đó thật sự không thể hiểu nổi.

“Này! Anh muốn ăn trước? Hay là đắp thuốc trước đây? Thế này đi, chúng ta cứ ăn trước đã nha.” Dao Dao nhìn đám quả rừng trong tay mình, rồi lại nhìn Ngự Ngạo Thiên, cô nhíu mày khó khăn…

Cô nghiền nhỏ từng miếng từng miếng quả rừng, rồi hướng đến bờ môi của hắn.

Trong khoảnh khắc sắp chạm vào môi hắn, cô bỗng nhiên dừng lại.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô nhíu mắt lại, đem thứ chất lỏng thơm ngọt ấy truyền vào miệng hắn…

Liên tiếp nhiều lần sau đó… Dao Dao mặt không đổi cảm xúc, lật thân hình hắn quay lại, cô nghiền nhỏ nắm lá cây mát lạnh rồi đắp lên vết thương của hắn, lấy những mảnh đồ rách băng vết thương lại.

Bàn tay nhỏ chạm vào người Ngự Ngạo Thiên, cô mở to mắt nhìn xung quanh chỉ một màu đen tuyền, nhiệt độ ngày càng lạnh, nếu cứ tiếp tục thế này, dù Ngự Ngạo Thiên không bị vết thương dày vò đến chết, thì cũng bị lạnh cóng mà chết.

“Ngự Ngạo Thiên, đây… là lần đầu, cũng là sẽ lần cuối, sau đêm nay, cho dù anh sống hay chết, những gì tôi nợ anh, đều trả hết rồi!” Lời nói dần nhỏ lại, khóe mắt cũng mờ dần đi.

Cô chậm rãi, chậm rãi cởi đồ của mình, đắp lên thân thể hắn, lấy thân thể đang tỏa nhiệt của mình, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể lạnh cứng kia.

Đó là một đêm rất khó chịu, đối với Dao Dao mà nói không chỉ cơ thể thấy khó chịu, mà trong lòng cô còn hiện hữu cảm giác dằn vặt.

Cô không ngừng thôi miên bản thân, người đàn ông này không phải Ngự Ngạo Thiên, không phải Ngự Ngạo Thiên! Cứ như vậy…

Chỉ có vậy cô mới có thể gắng gượng mà cứu hắn….

Sáng sớm, mặt biển xanh thẳm được bao bọc bởi lớp sương mù. Mới nhìn quả thật đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh. Thảm cỏ xanh cũng được bảo phủ bởi lớp sương mỏng, cảnh đẹp như mơ.

Dần dần mặt trời ló dạng thay thế cho lớp sương mù, còn sót lại chỉ là không khí thanh mát.

“Ưm…” Nam nhân khẽ kêu lên yếu ớt, theo bản năng liếm đôi môi khô khốc.

Không biết do mặt trời chiếu rọi hay cơ thể đã hồi phục, thân thể trắng nhợt của hắn cuối cùng đã có lại chút hồng hào.

Chậm rãi mở mắt nhìn trời xanh, hắn nâng khuỷu tay vô thức chạm vào cô gái đang nằm trên người mình.

Hướng mắt xuống dưới…

“Dao…” Âm thanh khàn khàn yếu ớt, đôi mắt mơ hồ bất đắc dĩ nhìn quanh một lượt.

Nhìn những quả rừng cắn dở xung quanh, rồi vị ngọt trên bờ môi, lại thêm cơ thể Dao Dao không ngừng tỏa nhiệt nằm trên người mình, hắn nhớ lại từng câu nói hôm qua của cô…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.