Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 113: Chương 113: Thiếu chút nữa là bị giết chết




“Cứu... cứu em... Ngự... Đừng... Mau cứu em.”

Cô ở giữa bể bơi không ngừng vùng vẫy nhìn về phía hắn, trong mắt mang ý không hiểu.

Ngự Ngạo Thiên nới lỏng cà vạt, hắn đút tay vào túi quần, cười nói:

“Bảo bối, anh quên không nói cho em biết, hôm qua anh đã cử người tới nhà mẹ em, mẹ em nói em không quay về nhà!”

Hắn nở nụ cười, đôi mắt đầy sát khí, cô lần nữa nhận thức được sự nguy hiểm đến từ người đàn ông này.

Cô còn tưởng rằng hắn đã tin lời cô, còn tưởng rằng cô đã lừa được hắn, sai rồi... sai rồi... Chính xác là hắn đã lừa cô mới đúng.

Lúc cô tiến vào trong căn phòng đó, người đàn ông kia đã có âm mưu giết cô, nhưng hắn lại đem âm mưu đó giấu kín.

Người đàn ông này rốt cuộc có lòng dạ như thế nào? Đáng sợ như thế nào? Vì sao cô có lúc lại nhìn thấy một tia dịu dàng, nhưng ánh sáng đó lại bị bóng tối bao trùm.

“Bảo bối, em yên tâm, một lát nữa ông và mẹ em sẽ đến cứu em.” Dứt lời hắn liền xoay người bước đi.

Ở dưới nước cô không ngừng vùng vẫy, Dao Dao bỗng nhiên bất động, hắn... hắn vừa nói cái gì? Ông và mẹ cô? Không… không.

“Không, đừng.” Bóng lưng hắn cành ngày càng xa, cô từ từ chìm xuống.

Giọt nước mắt và nước bể bơi xanh thẳm tạo thành những bọt khí, không thể… không thể để ông và mẹ vì chuyện của mình mà phải xuống địa ngục!

Cô dùng hết sức của mình, lần nữa ngoi lên khỏi mặt nước:

“Ngự... Ngự Ngạo Thiên, em vẫn còn là xử nữ. Em chưa từng làm cái gì... Làm cái gì có lỗi với anh... Chưa từng...”

Ý thức dần mơ hồ, lúc cô nói xong cả người cô liền chìm xuống bể bơi.

“Dao Dao... Dao Dao.” Trong bóng tối, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc đang gọi tên cô.

Mở mắt ra cô nhìn thấy chính là ông và mẹ: “Ông, mẹ, chúng ta đang ở đâu?”

“À, chúng ta đều bị Ngự Ngạo Thiên giết chết, bây giờ... chúng ta đang ở trên thiên đường.”

“Không! Ông, mẹ.” Cô liền ngồi bật dậy, Dao Dao kinh ngạc nhìn xung quanh lạ lẫm, tầm nhìn theo bản năng nhìn xuống cơ thể mình.

Chỉ thấy người phụ nữ trung niên đang cúi người xuống dưới người cô, hình như đang kiểm tra cái gì đó, mà nửa người dưới cô không một mảnh áo:

“Các cô đang làm gì vậy?”

“Xin cô đừng động đậy, đây là chỉ định của Ngự tổng, chúng tôi đang tiến hành kiểm tra.”

Ngự tổng... Ngự Ngạo Thiên? Nói cách khác là cô còn chưa chết? Các cô đang kiểm tra cái gì vậy? “Ngự tổng chỉ định kiểm tra cô xem cô còn là xử nữa hay không? Ngoài ra cô vừa được cấp cứu nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một chút.”

“Phịch” một tiếng, cơ thể cô vô lực ngã xuống giường, cô tròn mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt cô theo khóe mắt chậm dãi chảy xuống.

Chưa bao giờ cô thấy cảm giác có thể sống lại thoải mái như vậy, đi một vòng ở Quỷ Môn Quan khiến cô kinh động.

Ngự Ngạo Thiên quá nguy hiểm, quá nguy hiểm. Hàng ngày, chẳng lẽ mọi thứ hắn làm đều là giả sao?

Thường ngày, tất cả những việc hắn làm đều là thật, hắn giết người cũng là thật, cô nghĩ người đàn ông này quá đơn giản rồi, nội tâm của hắn nhất định so với người bình thường rất phức tạp, ngay cả Phong Thần Dật chắc cũng chỉ bằng một phần mười Ngự Ngạo Thiên.

Ngự Ngạo Thiên xuất thân ra sao không phải cô không biết, cô hợp tác cùng với hắn chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà. Ngay cả cha của Phong Thần Dật, một người từng trải cũng phải kiêng dè Ngự Ngạo Thiên mấy phần, có thể thấy hắn đánh sợ thế nào.

Chờ một chút!

Phong Thần Dật không phải đã nói là đang hợp tác cùng với Ngự Ngạo Thiên? Mặc dù lúc nói chuyện với cha hắn không hề kiêng sợ Ngự Ngạo Thiên nhưng hắn đã thấy con người của Ngự Ngạo Thiên chưa?

“Được rồi, tôi kiểm tra xong rồi, tôi đi báo kết quả cho Ngự tổng.” Người phụ nữ mặc quần áo vào cho Dao Dao định xoay người rời đi.

“Chờ một chút. Ngự Ngạo Thiên đang ở bên ngoài sao?”

“Đúng, Ngự tổng đang ở bên ngoài.”

Người phụ nữ nói xong, Dao Dao nhanh chóng bước xuống:

“Cô có thể đưa tôi đi gặp Ngự Tổng được không?”

“Được.”

Dứt lời cô đi theo người phụ nữ ra khỏi phòng khám.

Vào thang máy đi xuống tầng một, trước mặt cô nhận ra cảnh quen thuộc, cô liếc mắt liền nhận ra đây là nhà của Ngự Ngạo Thiên. Bên ngoài được canh giữ rất nghiêm ngặt, tòa biệt thự này được xây dựng trên một ngọn núi.

“Ngự tổng, có kết quả kiểm tra rồi ạ.”

Ngự Ngạo Thiên ngồi ở trên ghế sofa quét mắt nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói:

“Thế nào?”

“Cô ấy vẫn là xử nữ, cũng không có dấu vết hư hại.”

“Phù”. Đứng cách đó không xa nghe thấy như vậy cô liền thở một hơi nhẹ nhõm, xem ra câu nói cuối cùng của cô ở bể bơi đã làm hắn thay đổi sát ý. Nếu như lúc đó cô không nói như thế tin chắc giờ này cô đã lên thiên đường rồi mà ông và mẹ cô...!

“Ừm, tôi biết rồi, cô ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Người phụ nữ được người làm đưa ra khỏi biệt thự.

Hai mắt của Ngự Ngạo Thiêm lóe lên:

“Bảo bối, đừng lấp ở đó nữa, nếu có gì muốn nói thì mau qua đây.”

Trong lòng căng thẳng, cô đi tới trước mặt Ngự Ngạo Thiên:

“Ngự tổng, em...”

“Hửm, em thường ngày không phải đều gọi anh là Ngự Ngạo Thiên sao? Sao hôm nay lại đổi thành Ngự tổng.”

Hắn vẫn nói bằng ngữ điệu không nhanh không chậm.

Dao Dao lại luôn cảm thấy ngữ điệu đó của hắn rất đáng sợ, dường như nó luôn mang theo sự nguy hiểm.

“Ngự tổng, em biết trước kia là do em không hiểu chuyện, xin anh đừng chấp kẻ “tiểu nhân”, xin anh...”

“Huỵch” một tiếng Dao Dao bỗng nhiên quỳ xuống mặt đất: “Xin anh bỏ qua cho gia đình của em.”

“Được, thiếu chút nữa thì anh quên mất.”

Hắn vỗ tay ra hiệu cho cấp dưới. Ở phòng khách, một người mặc áo đen nhanh chóng bước tới bên cạch hắn:

“Ngự tổng.”

“Báo bệnh viện nghe lệnh của tôi, bảo hắn rút đi.”

“Vâng.”

Nghe hắn nói với cấp dưới như vậy, Dao Dao quả thực không dám tin nếu cô không còn là xử nữ, ông và mẹ cô không biết sẽ có kết quả thế nào.

“Cảm ơn, Ngự tổng đã rộng lòng tha thứ.”

“Lại đây bảo bối, mau đứng dậy đi, đừng quỳ ở đó nữa.”

Cô cúi đầu thấp, toàn thân run rẩy đứng lên.

“Lại đây.”

Kinh ngạc, cô ngẩng đầu theo bản năng nhìn vẻ mặt của Ngự Ngạo Thiên, ngay lập tức liền cúi đầu xuống, toàn thân cứng đờ, đi tới trước mặt hắn.

“Ngồi xuống.”

Cô nghe lời hắn, khẽ bước đến ngồi bên cạnh Ngự Ngạo Thiên.

Tay hắn kéo cô, ôm cô đặt lên đùi hắn, cười nói: “Hôm qua em đi chơi cùng Hạ Nhâm Lương phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.