Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 253: Chương 253: Tiến vào cuộc chiến ngầm (2)




“Ha ha, cậu đây là hỏi bạn gái của tôi mà không phải là… Hỏi tôi sao!”

“Hồi hộp” một vấn đề nan giải lại quăng đến trước mặt Dao Dao, cô lẽ ra là nên cự tuyệt, đối mặt với một Phong Thần Dật bá đạo, nếu như hôm nay mà cự tuyệt thì cô sẽ bị chọc cho phiền phức, nghĩ thế nào cô cũng không dám nghĩ tới. Nhưng đối mặt với một Ngự Ngạo Thiên hung hăng, nếu như cô mà đáp ứng thì không biết hậu quả lúc về đến nhà là như thế nào. Phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc Dao Dao đang trong tình thế khó xử, đột nhiên Phong Thần Dật giải trừ vấn đề gian nan ấy cho cô:

“Ha, ha chỉ cần Ngự tổng không phiền là được!” Dứt lời, hắn cứng rắn kéo cánh tay Dao Dao cùng bước vào trong sàn nhảy.

Xung quanh vang lên những giai điệu nhẹ nhàng, Phong Thần Dật tao nhã ôm ở eo Dao Dao mà lạnh lùng nói: “Không phải tôi đã dạy em khiêu vũ rồi sao? Lẽ nào em đã quên rồi?”

Làm sao có thể quên được, lúc trước đã nói, cô cùng Phong Thần Dật đã tham gia qua nhiều nơi như vậy rồi, vì thế để cho tiện anh đã dạy cô rất nhiều lễ nghi của xã hội thương lưu, còn cùng nhau khiêu vũ nữa.

Cô dùng dư quang khó xử mà quét mắt qua chỗ Ngự Ngạo Thiên cách đó không xa, chậm rãi đưa tay lên khoát trên vai Phong Thần Dật, mặt không cảm xúc theo tiếng nhạc mà nhảy theo.

Ở dưới ánh đèn nhiều màu, Phong Thần Dật nhìn khuôn mặt Dao Dao một cách say mê: “Dao Dao, em hôm nay thật sự rất đẹp, suýt chút nữa là tôi đã không nhận ra em rồi.” Nở ra một nụ cười mê người, hắn ám muội bên tai cô mà thì thầm.

Dao Dao cúi đầu chống cự lại sự hành động đó, im lặng nhíu mày lại.

“Thân ái, em bên tôi cũng được hai năm nhưng chưa từng một lần trang điểm, làm sao? Khi bên Ngự Ngạo Thiên em liền trang điểm như vậy là vì muốn lấy lòng hắn sao?”

Âm thanh say lòng người cùng với một luồng ý châm chọc mà truyền vào tai Dao Dao, cô bấc giác cắn nhẹ môi, thỉnh thoảng tránh né lời thì thầm của hắn.

“Hiện tại ở trước mặt bạn trai mà khiêu vũ cùng bạn trai cũ, cảm giác thế nào? Có phải là rất kích thích không?”

“Phong Thần Dật!”

“Suỵt, ngoan nào, hiện tại bạn trai em đang nhìn chúng ta đấy, em đoán thử xem, hắn sẽ cho rằng là chúng ta đang rất ân ái nhau? Hay là đang bàn luận về những chuyện trong quá khứ?” Phong Thần Dật biểu hiện càng thêm ám muội, ở trong đám đông mà nở ra một nụ cười cực nhẹ, cả ngày hôm nay cả người hắn đều mang theo một nụ cười mê người.

Dao Dao biết hắn là cố ý hướng về Ngự Ngạo Thiên mà khiêu khích nhưng mà… cuối cùng người khổ chỉ có cô mà thôi!

“Phong Thần Dật xin anh có chừng mực một chút, anh làm như vậy thì có được ý nghĩa gì không?”

“Đương nhiên là có ý nghĩa rồi. Thân là bạn trai cũ của em, Tôi đương nhiên là muốn nhìn thử xem người bạn trai hiện tại đối với em tình cảm sâu nặng tới đâu rồi.” Dứt lời, hắn còn cố ý ôm chặt eo Dao Dao hơn, con mắt lạnh lẽo từ từ mà chậm rãi để trên cổ cô một nụ hôn thật chói mắt.

“Này, cô gái cùng khiêu vũ với Ngự tổng là bạn gái của anh ta sao?” Ở bên dưới mọi người kinh ngạc nhìn Phong Thần Dật cùng Lạt Dao Dao khiêu vũ theo điệu nhạc.

“Nhất định là vậy rồi, Phong tổng nổi danh là người lạnh lùng, mọi người làm sao mà nhìn được hắn cùng với cô gái kia khiêu vũ mà cười mê người đến vậy a.”

“Nói thế nào đi nữa thì cô gái cùng Phong tổng thật sự rất đẹp đôi a. Trông thật là đẹp.”

“Đúng vậy.”

Giờ phút này, ở trong mắt mọi người nghiễm nhiên cho rằng Phong Thần Dật và Lạt Dao Dao là một đôi trai tài gái sắc. Nhưng nếu đổi lại là Ngự Ngạo Thiên thì chắc mấy người đó cũng chỉ cho rẳng họ chỉ là anh em hoặc là những người giúp đỡ nhau mà thôi.

Kỳ thức nếu đem vẻ ngoài của hai người này ra so sánh quả là bất phân cao thấp, bất kể là tướng mạo hay giá trị bản thân thì cũng đều là chúa tể của vạn vật, khí chất thận trọng.

Nhưng thực tế, Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao chênh lệch đến chín tuổi đã vậy Ngự Ngạo Thiên còn cao tới một mét chín mươi hai. Còn Phong Thần Dật chỉ hơn Dao Dao ba tuổi và chỉ cao có một mét tám mươi bảy.

Coi như nếu bỏ qua nhân tố khách quan này, bỏ qua tuổi tác và chiều cao thì Dao Dao cùng Thần Dật sẽ là một đôi thì hợp hơn.

Không có nguyên nhân gì, chỉ là cảm giác vậy thôi.

Hoặc là, cũng như mẹ Dao Dao đã từng nói, Phong Thần Dật có một đôi mắt thật trong suốt, còn từ đôi mắt của Ngự Ngạo Thiên thì lại giống như một cái vực sâu không đáy, liền biết hắn là một nam nhân có vô số sự cố, mực độ phức tạp, thật không phải là nam nhân mà Dao Dao có thể tiếp nhận được, càng thêm là không xứng đôi với Dao Dao. Cùng lắm bọn họ nếu như công khai bên ngoài là tình nhân thì cô cũng chỉ được người ta liên tưởng thành người tình mà Ngự Ngạo Thiên bao nuôi mà thôi.

“Tình huống này là sao vậy, Ngạo Thiên. Theo như tôi được biết thì Phong Thần Dật này rất hiếm khi cùng một cô gái mà khiêu vũ a. Bây giờ là sao vậy?” Long Diệp trong tay cầm ly rượu đỏ, đầu óc mơ hồ tiêu sái đến cạnh Ngạo Thiên.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Long Diệp, chậm rãi nhìn vào trong sàn nhảy tìm bóng dáng hai người kia: “Cái cô gái kia là bạn gái cũ của Phong Thần Dật!”

“Phốc.” Long Diệp theo bản năng mà phun ra ngụm rượu vừa mới uống, sợ mọi người thấy được bộ dạng thất thố này của mình mà vội vàng lấy khăn ra lau miệng: “Không… không lầm chứ? Tiểu La Li… Tiểu La Li là…?” Phiền phức rồi! Thật sự phiền phức rồi!

Lần trước cùng Phong Thần Dật gặp mặt, Long Diệp không phải là cảm giác không ra được, bản thân Phong Thần Dật đến cỡ nào lại quan tâm đến bạn gái cũ như vậy chứ. Mà Ngự Ngạo Thiên này cùng với Tiểu La Li, thật sự có một cái gì đó ràng buộc. Không cần hỏi, khẳng định hai người đàn ông này sẽ không ai nhượng bộ ai, như vậy thật thú vị nha.

Đúng lúc này, bản nhạc nhảy còn chưa kết thúc, chỉ thấy Phong Thần Dật đột nhiên nắm tay Dao Dao chạy ra khỏi sàn nhảy.

Ngự Ngạo Thiên thấy vậy, nhíu mày lại, cũng muốn đuổi theo.

Long Diệp biết ý, liền kéo cánh tay hắn lại: “Ngạo Thiên, cậu trước tiên hãy suy nghĩ kĩ lại một chút. Phải biết, cậu bây giờ thế nào cùng với Phong Thần Dật là quan hệ đồng minh, bởi vậy, đừng vì… loại chuyện này mà phá hỏng đại cục!”

“Yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.” Nói xong, hắn bước nhanh ra khỏi bữa tiệc.

Long Diệp vẫn còn chút không an tâm, bấc đắc dĩ để ly rượu trong tay xuống rồi cũng đuổi theo. Bên này, Âu Dương Tử Hiên thấy Phong Thần Dật bỏ đi, cũng vội vàng mà đuổi theo.

Bữa tiệc huyên náo một trận, theo đám người Phong Thần Dật, Ngự Ngạo Thiên rời khỏi, khách khứa trong bữa tiệc không khỏi mà liên tục lộ ra những ánh mắt nghi hoặc nhưng bọn họ không nghĩ đến trong giới kinh doanh hiện nay việc vì một người con gái mà sinh ra ưu tư là một hành động không đáng nhất.



Một bên khác…

Trong phòng ngủ của khách sạn, Cung Tiểu Mạn nằm trên giường mang theo nụ cười trên môi, thỉnh thoảng mà nhớ lại cảnh tượng Hàn Ly Thương đã ôm mình đến phòng ngủ này.

**Hồi tưởng lại**

“Hàn phó tổng, chào ngài.”

“Lập Tức mở cửa một phòng cho tôi!”

“Ạch…. Xin lỗi, Hàn phó tổng, các phòng Vip của khách sạn chúng ta đều đã được đặt hết rồi ạ, hiện tại chỉ còn một phòng thường thôi ạ.”

“Sao cũng được, nhanh một chút!”

“Vâng.”

“Mặt khác, người đâu mau mang cho tôi một bình đá qua đây.”

“Vâng, Hàn phó tổng.”

Trong lòng Tiểu Mạn, Hàn Ly Thương mãi là một kẻ cao cao tại thượng vô cùng lạnh lùng nhưng thái độ khi hắn nói chuyện với một nhân viên khách sạn lại rõ ràng mang theo sự lo lắng, cô có thể vui vẻ mà cho rằng Hàn Ly Thương vì cô bị thương mà sinh ra lo lắng sao?

Dĩ nhiên, lúc trên đoạn đường được Hàn Ly Thương ẳm về phòng, cô có thể thoải mái, hạnh phúc mà trải nghiệm cái cảm giác được người khác ao ước, đố kị với mình.

Ay da, ay da, cô hiện tại một mặt rất muốn cảm ơn Ly Nặc Đình kia đã dùng kế hoạch hèn hạ là lấy nước sôi mà tạt vào cô a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.