Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 250: Chương 250: Tiểu tam gặp tiểu tam




Trời ạ, thế giới này còn có chuyện trùng hợp vậy sao? Xem ra bản đồ quan hệ của Cung Tiểu Mạn lại được cộng thêm một phần rồi.

Ly Nặc Đình phá quan hệ giữa Dao Dao và Phong Thần Dật mà Dao Dao lại là tiểu tam giữa chị cô ta và Ngự Ngạo Thiên.

“A, Lạc Dao Dao, cô quả nhiên đủ ti tiện để làm tiểu tam!”

“Tôi nói cho cô biết Ly Nặc Đình, ai cũng có tư cách mắng Dao Dao nhưng chỉ cô là không có tư cách mắng Dao Dao. Hai năm trước, cũng không biết là tiện nhân nào ngủ với bạn trai của Dao Dao, trong nháy mắt bây giờ lại mắng người khác tiểu tam à?”

“Đúng. Tôi thừa nhận là ban đầu tôi chủ động bò lên giường của Phong Thần Dật, chủ động dụ dỗ anh ấy. Nhưng Lạc Dao Dao cô thấy mình một chút trách nhiệm cũng không có thì sao?” Ly Nặc Đình lý lẽ hùng hồn chỉ vào mũi Dao Dao.

Cung Tiểu Mạn bên cạnh nhíu mày: “Ý của cô là cô dụ dỗ bạn trai hoàn mỹ của người ta rồi, người bị hại còn phải kiểm điểm trách nhiệm của mình?”

“Ha, Cung Tiểu Mạn, cô đừng bảo vệ tiện nhân như Lạc Dao Dao, có một số việc trời biết đất biết cô biết tôi biết.”

Ly Nặc Đình đẩy Cung Tiểu Mạn đang che chở trước mặt Dao Dao ra: “Tính cách của người đàn ông như Phong Thần Dật cô so với tôi rõ hơn, anh ấy hi sinh vì cô bao nhiêu trong lòng cô tự rõ. Anh ấy yêu cô bao nhiêu, Lạc Dao Dao chính cô cũng rõ. Còn cô thì sao?”

“Mỗi ngày ngoại trừ học tập chính là học tập, gạt Phong Thần Dật sang một bên, làm học sinh ngoan của cô. Thậm chí ngay cả tay cũng không cho anh ấy đụng một cái. Cô nói bạn trai của cô là thánh nhân hay là người đàn ông không ai muốn?”

“Là chính cô có được bảo bối nhưng không quý trọng mới có thể cho tôi cơ hội thừa dịp xen vào, căn bản không thể trách ai được cả, hiểu rồi chứ?”

Ly Nặc Đình càng nói càng kích động, ngón tay hung hăng đâm vào ngực Dao Dao: “Chỉ cần cô quý trọng Phong Thần Dật một chút thôi thì lúc đó Phong Thần Dật cũng sẽ không lên giường với tôi, biết không? Đừng để cuối cùng làm bộ dạng đáng thương, lấy thân phận người bị hại chất vấn mọi người giống như cả thế giới thiếu nợ cô vậy!”

Đối mặt với Ly Nặc Đình liên tiếp trách mắng, Dao Dao vô lực đánh trả bởi vì Ly Nặc Đình nói là sự thật.

Lúc Dao Dao 15 tuổi cùng với Phong Thần Dật trở thành bạn trai bạn gái, khi đó cô ngây thơ chỉ biết học tập, có thể cả tuần mới gặp mặt Phong Thần Dật một lần, đó cũng là Phong Thần Dật chủ động mời cô mới đồng ý. Nếu không có thể cả tháng cũng không gặp hắn một lần.

Có thể nói trong tình cảm của bọn họ, Phong Thần Dật bỏ ra nhiều hơn biết bao nhiêu so với cô bỏ ra. Cho nên... cho nên đã chia tay hai năm rồi nhưng cô vẫn không buông được đoạn tình cảm đó, bởi vì Phong Thần Dật đối với cô thật sự, thật sự quá tốt.

Sự thật chính là sự thật, cô dám đối mặt. Nhưng còn Ly Nặc Đình nói là vì cô không để ý Phong Thần Dật mới khiến Phong Thần Dật lạc lối, điều này cô không dám gật bừa.

“Ly Nặc Đình, theo ý của cô, người phụ nữ vì yêu người đàn ông mà phải vứt bỏ tất cả, mỗi ngày vây quanh bọn họ sao? Cô lên giường với Phong Thần Dật phải không? Vậy kết quả thế nào? Cô được cái gì thế?”

Cô chợt kéo tay Ly Nặc Đình đang đâm ngực mình ra: “Nếu như một người phụ nữ vì yêu người đàn ông mà để bản thân bị lạc lối thì đã định trước cả đời này sẽ không có được hạnh phúc.”

Đối với Dao Dao mà nói tình cảm là gia vị thêm vào cuộc sống, đàn ông đối với Dao Dao mà nói là một phần của cuộc sống hạnh phúc chứ không phải tất cả.

Có thể có nhiều phụ nữ đều có sự nhầm lẫn, đó chính là cho người đàn ông đó cơ thể của mình thì sẽ buộc trái tim của người đàn ông đó vĩnh viễn.

Thật ra sự thật lại trái lại!

Một người đàn ông yêu bạn sẽ không vì cơ thể của bạn mà đi cùng bạn suốt cuộc đời bởi vì sớm muộn cũng có lúc hắn biết đi cùng với bạn chỉ đơn thuần là vì yêu con người của bạn mà thôi, trái lại, nếu người đàn ông của bạn không yêu, dù là bạn cho hắn cơ thể thì hắn chơi chán rồi hiển nhiên sẽ vứt bỏ bạn.

Cho nên... tình yêu và trinh tiết không liên quan với nhau. Ngược lại càng sớm dâng lên cơ thể của mình thì càng sớm mất đi trái tim của một người đàn ông.

Trong mắt mọi người, Dao Dao là kiểu nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người như hình ảnh chim nhỏ nép vào người, thật sự rất thích hợp dựa vào đàn ông cả đời. Nhưng bên trong hình tượng nhỏ nhắn xinh xắn này lại có một tính cách mạnh mẽ không gì sánh được, mục tiêu cuối cùng của cô không phải chỉ đơn giản là gả cho một người đàn ông như vậy!

“Tiểu Mạn, chúng ta đi thôi.” Dao Dao mặt không thay đổi kéo tay Cung Tiểu Mạn bước nhanh ra ngoài phòng vệ sinh.

Bị Dao Dao đâm trúng nhược điểm, Ly Nặc Đình không cam lòng đuổi theo: “Lạc Dao Dao, mặc kệ trước đây thế nào nhưng bây giờ cô chính là đồ tiểu tam không biết xấu hổ, đồ tiện nhân, cô không có tư cách nhục mạ tôi! Càng không có tư cách trách cứ bất kỳ ai.” Dứt lời, cô ta cầm lấy phích nước trưng bày ngoài phòng vệ sinh ném tới.

“Dao Dao! Cẩn thận!” Cung Tiểu Mạn thấy thế vội lấy tay đẩy Dao Dao ra.

Nhưng một phích nước nóng đập vào cơ thể Tiểu Mạn không lệch đi đâu được, nước nóng bắn tung tóe vào cánh tay bên ngoài quần áo. Trong nháy mắt, da thịt trắng noãn trở nên đỏ au.

“Tiểu Mạn!” Dao Dao kéo tay Cung Tiểu Mạn, tức giận trừng mắt Ly Nặc Đình đứng cách đó không xa.

Tự biết mình gây họa, Ly Nặc Đình chạy đi rất nhanh.

“À... tớ không sao, tớ không sao mà.”

“Sao lại không sao được, cánh tay cậu đều sưng lên rồi. Tớ... tớ đi gọi người.” Dao Dao lo sợ chạy về phía hành lang nhưng vừa mới chạy một bước đôi giày cao gót 8cm dưới chân khiến cô vấp ngã.

Lúc cô gần té lăn trên đất, một bóng dáng trong trẻo lạnh lùng xuất hiện vững vàng đỡ lấy cô.

Không đợi Dao Dao thấy người đó là ai, bóng dáng kia đã chạy nhanh tới trước mặt Cung Tiểu Mạn.

“Vẫn tốt chứ?” Thanh âm lạnh như băng hạ xuống.

Cung Tiểu Mạn ngước mắt lên, vừa nhìn thì... uầy... đây không phải ông chú lạnh lùng sao?

“Ôi, đau quá.” Cô đau khổ nhíu mày.

“Không phải cô vừa nói với Lạc Dao Dao là không sao à?”

Nghe Hàn Ly Thương chất vấn, trong lòng Cung Tiểu Mạn âm thầm trở mặt, hừ... thì ra ông chú chết tiệt này đã nghe được, còn vạch trần.

“Đúng là đau mà! Anh thử bị nước nóng làm bỏng thì có đau không?”

“Ai da.” Hàn Ly Thương thấy vậy giọng điệu lạnh lùng thở dài chợt bế Cung Tiểu Mạn lên.

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Cung Tiểu Mạn, cô không nghĩ tới ông chú này đối với mình có thái độ không đếm xỉa đấy...!

“Hàn phó tổng, Tiểu Mạn cậu ấy...” Dao Dao lo lắng đi tới trước mặt Hàn Ly Thương.

“Cô ấy giao cho tôi! Cô trở về yến tiệc đi! Ngạo Thiên đang tìm cô đấy.”

“Nhưng...”

Bây giờ Cung Tiểu Mạn nhìn không nổi nữa, lúc này cô thật sự không cần Dao Dao nghĩa khí như vậy, nếu có thể nói cô rất muốn nói... “Dao Dao cậu đi nhanh đi! Chừa cho tớ và ông chú này chút không gian riêng tư đi!”

“Ây da, Dao Dao, cậu mang giày cao gót cũng bất tiện, có chú này chăm sóc tớ rồi, tớ không sao đâu.”

“À, vậy được.” Đoán chừng đến bây giờ Dao Dao có ngốc cũng không thể không nhìn ra tâm tư của Cung Tiểu Mạn, vẻ mặt lo lắng như cũ nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô ấy và Hàn Ly Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.