Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 411: Chương 411: Tình cờ gặp ngự ngạo thiên trên máy bay




“Bà Phong, kế hoạch của cô thật sự rất chi tiết, là cô tự làm ư?” Sau khi Bartholomew lắng nghe Dao Dao giải thích, không nhịn được liền khen ngợi.

Cô mỉm cười, xấu hổ lắc đầu:

“Kế hoạch này do chồng tôi vừa làm.” Xin lỗi, Phong Thần Duệ, công lao của anh, tôi dành cho Thần Dật trước vậy. Xem như là báo ứng của anh vì bắt nạt anh ấy nhiều năm nay!

“Ha ha, không ngờ chồng cô ở Thổ Nhĩ Kỳ vẫn có thể thực hiện kế hoạch này trong thời gian ngắn như vậy. Tôi cảm nhận được sự chân thành mạnh mẽ của anh ta trong kế hoạch này. Bà Phong, sau khi tôi về Mỹ nhất định sẽ tập hợp nhân viên của công ty để thảo luận nghiêm túc về nội dung của kế hoạch này.”

Dao Dao mỉm cười, đứng lên lịch sự giơ tay:

“Bartholomew tiên sinh, chờ tin mừng của ông.”

“Tôi nhất định nhanh chóng trả lời cô.”

“Vâng, vậy tôi...” Khi Dao Dao vừa nói được một nửa, mồ hôi của cô gần như chảy xuống, cô thiếu chút nữa nói rằng vậy tôi đi trước đây.

Nhưng vấn đề là, cô bây giờ đang ở độ cao trên bầu trời cách mấy vạn thước, đi? Đi đâu? Mở cửa máy bay là té ngay xuống dưới.

“Vậy tôi sẽ không làm phiền ngài nữa.”

“Vâng, có thức ăn và đồ uống trên máy bay, cabin phía trước là phòng nghỉ ngơi, cô có thể đến đó nghỉ ngơi một chút. Có lẽ khoảng 9 giờ nữa sẽ đến nơi.”

“Được rồi, ông Bartholomew, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước.”

Dao Dao đi thẳng đến phòng nghỉ phía trước máy bay, bên trong những chiếc rèm ngăn cách là một chiếc ghế sofa, cô chọn hàng cuối cùng và nằm xuống.

“Haiz, vẫn còn 9 giờ, làm thế nào vượt qua đây?”

“Không sao, bảo bối, tôi có thể cùng em.”

Đột nhiên, chiếc ghế sofa bên cạnh truyền tới một giọng nói quen thuộc. Trái tim Dao Dao thắt lại, nhanh chóng nhìn qua chiếc ghế sofa bên cạnh, cả người gần như từ trên sofa rơi xuống:

“Ngự… Ngạo… Thiên?” Anh ta... sao cũng có mặt trên máy bay? Trời ạ...

Trong nước.

Trên độ cao mấy vạn dặm không thể phân biệt thời gian cụ thể, nhưng trong nước đã là 8 giờ tối.

Thời gian này chính là bắt đầu của cuộc sống về đêm...

“Haiz... cuộc sống không có Ngự Ngạo Thiên thật nhàm chán quá.” Tại vị trí cao cấp của quán bar, Long Kỳ nhìn trời than thở.

Anh ta đã hơn một tháng không gặp Ngự Ngạo Thiên rồi, nhưng thỉnh thoảng sẽ giải khuây với anh ta ở quán bar, nhưng cũng chỉ là đôi khi, có lẽ không tới ba lần.

“Vẫn là cuộc sống trước đây hạnh phúc hơn.”

Kể từ khi Ngự Ngạo Thiên thành công tranh cử bước vào sự nghiệp chính trị, đúng như là tất cả mọi người nói trên du thuyền, Ngự Ngạo Thiên đúng là đi trên “con đường không thể quay đầu.”

Mà Long Kỳ dường như quen với cuộc sống trường học, còn Hàn Ly Thương vốn dĩ không thích đi ra ngoài giải khuây, không có bạn bè bên cạnh, Long Diệp cũng hiếm khi ra ngoài..

“Ngạo Thiên không phải trước đây từng nói, miễn là anh ấy đi vào con đường chính trị sẽ thay đổi toàn bộ cuộc sống của anh ấy. Nếu không, cậu nghĩ anh ấy sẽ chơi điên cuồng như vậy sao?” Long Diệp mặt không biểu cảm nói xong, cơ thể dựa vào ghế sofa, không vui uống rượu.

“Anh Ly Thương, anh gọi điện cho Ngạo Thiên, hỏi anh ấy có thời gian không, gọi anh ấy ra một chút cũng được.”

Hàn Ly Thương nhìn chằm chằm vào sàn nhảy sôi động, lạnh lùng nói:

“Cậu ấy đi Mỹ rồi.”

“Hả? Đi lúc nào?”

“Chiều nay. Cùng với Bartholomew của tập đoàn Sandel.”

“Không đúng!” Long Diệp sau khi nghe thấy, ngồi thẳng dậy:

“Ngao Thiên dường như không có ý định hợp tác với tập đoàn Sandel mà? Làm sao anh ấy đột nhiên chạy sang Mỹ?”

“Hừ.” Hàn Ly Thương lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt lạnh lùng từ từ quay sang Long Diệp:

“Phong Thị và Tập đoàn Sandel rất muốn hợp tác, nên...”

“Tôi thấy... không phải Phong Thị có ý hợp tác với tập đoàn Sandel, mà là Tiểu La Li muốn hợp tác với tập đoàn Sandel, cậu ta mới hăng say như vậy đi?” Long Diệp nói xong lại bất lực lắc đầu:

“Ài, Ngạo Thiên à, thực sự với Tiểu La Li ngày càng kiên nhẫn hơn, rõ ràng mỗi ngày đều bận túi bụi, cũng phải dành ra thời gian “dỗ dành trẻ nhỏ”, thật phục cậu ta.”

Lời nói của Long Diệp, có thể nhiều người không hiểu. Nhưng Hàn Ly Thương lại hiểu anh ta muốn nói gì.

Tính cách Ngự Ngạo Thiên rất quyết đoán, tuyệt đối không bao giờ lãng phí một phút một giây, rõ ràng là cậu ta không quan tâm đến tập đoàn Sandel. Vì Dao Dao rất có hứng thú với tập đoàn Sandel, để dỗ dành Dao Dao vui vẻ, cậu ta giả vờ rất hứng thú. Còn kết quả...

Mọi người đều có thể đoán được. Không gì ngoài việc Ngự Ngạo Thiên thua, Dao Dao liền vui vẻ. Chỉ thế thôi, còn có thể có gì khác?

“Anh. Ngạo Thiên sẽ làm hòa với ngực phẳng chứ?” Vì việc đó, Long Kỳ luôn sợ phải đối mặt với Dao Dao, cộng với việc Dao Dao làm thủ tục xin nghỉ học, cậu ta càng không thể tìm lý do gì đi gặp Dao Dao. Chỉ có thể hy vọng rằng Ngự Ngạo Thiên và Dao Dao sẽ trở lại như lúc trước.

Nhưng đây chỉ là hoang tưởng của cậu ta thôi, ai cũng biết...

Có một vết nứt không thể xóa nhòa giữa Dao Dao và Ngự Ngạo Thiên.

“Haiz, ai mà biết. Phải xem Ngạo Thiên rồi... tên đó... thích cái gì cũng tự mình gánh, sau cùng đóng vai một tên khốn nạn xấu xa, thật hết cách với cậu ta.”

Nhìn dáng vẻ bất lực của Long Diệp, Long Kỳ không hiểu mà hỏi:

“Anh? Sao lại nói Ngạo Thiên chuyện gì cũng thích tự mình gánh chịu?”

Long Diệp đặt chai rượu trên tay xuống và thở dài:

“Thực ra, cái chết của mẹ Tiểu La Li...”

Anh ta mới nói một nửa, chỉ thấy anh ta đứng dậy hướng về phía sàn nhảy.

Hai anh em Long gia tò mò nhìn anh ta:

“Ly Thương, anh làm gì thế?”

Đôi mắt đong lạnh nhìn thẳng vào cái bóng quen thuộc trên sàn nhảy.

Chỉ thấy hai người đàn ông tóc vàng từ từ tiếp cận bóng dáng đó, sau đó đưa cô ấy ra khỏi quán bar.

Hàn Ly Thương nhìn thấy nhanh chóng đuổi theo.

Anh em Long gia cảm thấy có điều gì đó không đúng cũng vội vã đi theo...

“Các anh là... ai?” Ở cửa quán bar, Cung Tiểu Mạn loạng choạng nhìn hai người đàn ông tóc vàng kẹp hai bên mình.

Hai người đàn ông mỉm cười nhìn nhau:

“Người đẹp, chúng tôi để ý em lâu rồi, em đến quán bar một mình ư? Chúng tôi bây giờ đưa em về, ở đây không an toàn.”

“Ôi? Không an toàn? Theo các người càng không an toàn đó? Buông tôi ra… bà đây có thể tự về.” Cung Tiểu Mạn không hài lòng muốn thoát khỏi tay của hai người đàn ông.

Hai người đàn ông nhíu mày:

“Chúng tôi có lòng tốt, sao em lại nói chúng tôi như vậy?” Nói xong, một trong hai người đàn ông ôm Cung Tiểu Mạn vào lòng:

“Em cô đơn lắm phải không? Không sao, các anh sẽ bên cạnh em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.