Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 292: Chương 292: Tới nhà phong thần dật tìm hắn




“Không quấy rầy, mời vào!” Hai tay Phong Thần Dật đút trong áo ngủ, xoay người đi vào phòng khách. “Một ly chứ?” Hắn chỉ rượu đỏ đã mở trên bàn, mỉm cười hỏi.

“Hả? Cơ thể của anh có thể uống rượu à?”

“Ha ha, không sao, chỉ là cảm vặt thôi.” Phong Thần Dật cầm một cái ly đế cao trống, rót nửa ly rượu đỏ.

Ngự Ngạo Thiên tao nhã cầm lấy ly rượu đỏ, mắt nhìn xung quanh căn nhà trọ cao cấp không quá lớn này, không nghĩ tới hiện tại mình lại ở đây. Xem ra một người bất luận có nhiều tiền đến đâu, căn nhà có ý nghĩa luôn đơn giản ấm áp là đủ rồi.

“Anh không ở chung với bố anh sao?”

“Đã sớm chuyển ra khỏi nhà rồi, nghĩ lại ở một mình vẫn tự do hơn.” Phong Thần Dật nói tới chuyện này, khẽ nhấp một ngụm rượu, con ngươi lạnh lùng hiện lên tia sáng khó nhịn.

“Cũng đúng.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ. Hai người bọn họ đều duy trì im lặng.

Phong Thần Dật buông ly đế cao trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Ngự Ngạo Thiên ngồi trên ghế sofa đối diện: “Ngự tổng, hôm nay anh tới tìm tôi nói chuyện phiếm sao?”

“Ha ha, Thần Dật anh không thể không đoán ra mục đích tôi tới đây à!” Hắn nhếch miệng cười, tao nhã uống rượu đỏ.

“Đoán được lờ mờ. Nếu là trước đây, chút chuyện nhỏ này tôi nhất định sẽ giúp anh nhưng bây giờ...” Phong Thần Dật đảo mắt, hai tay khoanh trước người, mặt không thay đổi hỏi: “Ngự tổng, anh có thể cho tôi lý do để giúp anh không!”

“A, lý do à... Chỉ là ánh mắt của tôi thôi! Tôi tin Thần Dật anh chín chắn phân rõ công và tư!”

Khói thuốc súng bắt đầu lan tràn trong căn hộ không quá lớn này, ánh mắt sắc bén của Ngự Ngạo Thiên và Phong Thần Dật không ngừng đan xen vào nhau trong không khí, bắn ra vô số tia lửa vô hình.

Một lát sau, Phong Thần Dật đứng lên, nâng cơ thể mệt mỏi đi về phía phòng ngủ, cầm lấy một văn kiện trên bàn sách quay trở lại. Hắn đặt văn kiện trước mặt Ngự Ngạo Thiên.

Mở ra, đôi mắt thâm thúy tinh tế nhìn kỹ nội dung văn kiện, tiếng khép văn kiện lại. “Thần Dật, lần này làm phiền cậu rồi.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hi vọng anh tranh cử thành công.” Nói rồi Phong Thần Dật ngồi vào ghế sofa, cầm ly rượu giơ lên.

Ngự Ngạo Thiên cười đáp lễ: “Mượn may mắn của anh.” Ly rượu của hai người ở trên không thật giống như phát ra tiếng va chạm hữu nghị vậy.

Văn kiện Phong Thần Dật mới giao cho Ngự Ngạo Thiên kia hắn đã làm xong từ sớm rồi, ý muốn lấy toàn bộ tài chính của Phong thị chống đỡ dự án tranh cử của Ngự Ngạo Thiên.

Xem ra ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên không sai, với độ thành thục và phong độ thủ lĩnh này của Phong Thần Dật đủ để kiểm soát Phong thị khổng lồ như vậy. Hắn phân rõ công và tư, còn biết ai là địch, ai là bạn!

“Ai da, nghĩ lại sau này anh trở thành kẻ địch của tôi thật đúng là... chờ mong đấy!”

Một núi không thể có hai hổ, chiến tranh giữa Bác Sâm và Phong thị sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là phải loại bỏ tất cả kẻ địch cản trở hai người, như vậy bọn họ mới không cố kị gì mà đánh được.

“À, Ngự tổng nhớ lời anh nói bây giờ đấy, đừng đến lúc đó toàn tâm toàn ý với chính trị mà quên mất công ty của mình là được. Tôi cũng không phải người thích lợi dụng lúc không có ai mà vào.”

“Yên tâm, tuy là tôi lui xuống hàng hai nhưng chỉ cần anh gửi “thiếp mời chiến đấu”, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng chiến!”

Không khó để nhìn ra trong lời nói của Ngự Ngạo Thiên, hắn tôn trọng Phong Thần Dật vừa là bạn vừa là đối thủ.

Một khi hắn lui xuống hàng hai, toàn bộ công ty sẽ giao cho Hàn Ly Thương, hắn thừa nhận năng lực của Hàn Ly Thương nhưng dường như so với thực lực của Phong Thần Dật, hắn hết sức rõ ràng người nào mạnh hơn.

“Được rồi, tôi...”

“Ngự tổng ăn cơm tối rồi à?”

“Hả?” Hắn do dự một chút hơi cười nói: “Chưa.”

“Đúng lúc, ăn cùng nhau đi!” Phong Thần Dật chậm rãi đi tới phòng bếp mở trong phòng khách, nhấc một túi thức ăn đặt lên kệ: “Tôi mua rất nhiều thứ, đang lo không biết chia với ai đây. Khụ... khụ... khụ.”

Nhìn bộ dạng tiều tụy kia, Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ cởi áo khoác, xoắn tay áo lên: “Tôi thấy anh đang thiếu một đầu bếp nhỉ! Để tôi làm cho!”

“Hả? Ngự tổng, anh biết nấu cơm sao?”

“Rất kỳ quái à? Lúc tôi ở Nhật không phải ở một mình, còn phải chăm sóc một đứa em trai nữa, tất nhiên phải biết chút kỹ năng này rồi.”

Đối với sinh hoạt cá nhân của Ngự Ngạo Thiên, Phong Thần Dật biết không nhiều, duy nhất biết rõ là hắn đã từng là lão đại xã hội đen ở Nhật nhưng hôm nay hắn lại nhìn thấy mặt khác của Ngự Ngạo Thiên.

“Anh ấy rất tốt với tôi. Anh ấy rất săn sóc. Tôi thích anh ấy!” Lời nói của Dao Dao chợt trở về bên tai Phong Thần Dật, khi đó hắn rất nghi ngờ lời của cô có phải đơn thuần chỉ muốn hắn rút lui không. Nhưng hiện tại xem ra...

Quên đi, mặc kệ lời nói của Dao Dao là thật hay giả nhưng chuyện Ngự Ngạo Thiên từng đánh cô là sự thật không thể chối cãi! “Ngự tổng, anh còn có một người em trai à?”

“Ừ. Lớn hơn anh. Nhưng không chín chắn như anh.” Nếu Kỳ Liên Ngạo Vân mà chín chắn bằng một nửa Phong Thần Dật thì lúc đó anh em bọn họ có thể sẽ không ầm ĩ đến mức không can ra được như vậy rồi.

“À, không nghe người khác nói đến.”

“Ngoại trừ bọn Ly Thương, người biết tôi có em trai cũng không nhiều.” Đây là lần đầu tiên Ngự Ngạo Thiên chủ động nói cho người khác chuyện mình có em trai. “Phòng vệ sinh ở đâu? Tôi đi rửa tay trước đã.”

“Ở đó.”

Nhìn Ngự Ngạo Thiên đi vào phòng vệ sinh, Phong Thần Dật thu dọn thức ăn hắn tự mua. Đúng lúc này...

“Leng keng, leng keng.”

Chuông cửa lần thứ hai vang lên, hắn nhanh chóng ra mở cửa. Nhưng lúc vừa nhìn...

Khuôn mặt tiều tụy kia khôi phục sức sống trong nháy mắt: “Sao em lại tới đây?”

Người vừa tới không phải ai khác chính là Dao Dao. Cô cúi thấp đầu, khóe môi hơi mím, nụ cười nhạt nhòa: “Cái này... cho anh.” Nói rồi cô lấy từ trong túi ra một cái hộp.

Phong Thần Dật tò mò nhận cái hộp, mở ra xem... Trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lùng bị phủ một tầng tức giận.

Trong hộp là nửa bộ hoa cúc nhỏ hắn từng đưa cho Dao Dao và chai nước hoa cúc đặc biệt làm vì cô.

Lúc bọn họ chia tay, cô đã vứt toàn bộ đồ đạc hắn tặng mình nhưng có mấy thứ không cách nào vứt được bởi vì ý nghĩa quá nặng, quá nặng.

Nhưng mỗi lần Dao Dao nhìn mấy thứ này đều nhớ tới hình ảnh ấm áp, ngọt ngào lúc bọn họ quen nhau, kết quả sau cùng chính là nước mắt rơi đầy mặt, đau thấu tim gan. Cô chỉ đành đem mấy thứ sâu đậm này giấu đi, giấu kín đến một nơi mình không thấy được.

Cho đến ngày hôm nay, sau khi cô rời phòng làm việc của Ngự Ngạo Thiên trở về nhà, lục tung lên tìm mấy thứ này. Lúc nhìn thấy những đồ vật kỷ niệm này, cô đã không còn rơi nước mắt nữa, chỉ là tim... vẫn hiện lên một nỗi đau mơ hồ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.