Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 428: Chương 428: Vĩnh viễn không thể rời khỏi (1)




“Có thể giống nhau được hay sao? Người phụ nữ đó ít nhất đã 20 tuổi, còn tôi phải gả cho một kẻ ít cũng đã ngoài 50 tuổi. Anh quá hời, có biết không?! Tôi đang giúp anh đấy!”

Ha, cô bé này cũng thật biết ăn nói, Ngự Ngạo Thiên cười thầm:

“Bảo bối, tôi cũng đang giúp em mà, người lớn tuổi thường rất tốt, rất thương người, lại có kinh nghiệm, không phải sao?”

“! Nhưng anh nên biết tôi đã có chồng rồi!”

“Hứ?” Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Ngạo Thiên bỗng trĩu xuống, cố tình mỉa mai: “Thì có liên quan gì? Dù sao, em cũng không phải vợ của anh.”

Dao Dao vừa nghe xong, lại càng tức giận vô cùng, nói như Ngự Ngạo Thiên, mình không phải vợ hắn, thì hắn có thể tùy ý gả mình cho người khác sao? Đúng là tư tưởng của một tên khốn!

Cô tức giận ngoảnh mặt sang phía khác, đúng lúc đó…

“Cốc cốc cốc” “Tiên sinh, đại nhân chúng tôi muốn mời ngài đến gặp tiểu thư nhà chúng tôi.” Ngoài cửa vọng lại tiếng của tên thị vệ.

“Ừm, tôi biết rồi.” Ngự Ngạo Thiên cười tinh quái, khẽ vuốt má cô nói: “Bảo bối à, ba phải đi gặp mẹ kế tương lai của ba đây, con ở đây đợi ba nhé.”

Trông bản mặt dày đáng ghét của hắn, Dao Dao phẫn nộ hất bỏ tay hắn ra, nói đầy ác ý: “Tôi nguyền rủa vợ tương lai của anh là một con khủng long!”

“Không vấn đề gì, tắt đèn rồi tất cả đều là mỹ nữ!” Nói xong, Ngự Ngạo Thiên theo chân thị vệ ra khỏi căn phòng.

Dao Dao dường như giận đến bốc hỏa, ném thẳng chén trà đang cầm trong tay xuống đất: “Ngự Ngạo Thiên, anh đúng là tên khốn nạn!”

Trong sơn trại, Ngự Ngạo Thiên theo chân vài tên thị vệ chầm chậm bước tới, hắn liếc nhìn một vòng khu làng, rồi cười nói: “Các anh đã từng rời khỏi đảo này chưa?”

“Hử?” Hai tên thị vệ dẫn đường bỗng dừng bước, nhìn nhau ánh mắt hiếu kỳ, vội lắc đầu: “Chưa từng.”

“Vậy trong làng các anh có thiết bị nào tiên tiến không? Ví dụ như… tàu thủy?”

“Tàu thủy? Đại nhân chúng tôi có vài con thuyền nhỏ. Có tính không?”

“Vậy các anh chưa từng thử rời xa hòn đảo này sao?”

“Rời khỏi nơi này làm gì? Người anh em, sao phải rời đi, thuyền chúng tôi nhiều nhất là ở xung quanh đây. Chúng tôi từ khi sinh ra đã ở đây, cũng chưa từng nghĩ đến việc rời đi.”

“Ồ, ra vậy...” Ngự Ngạo Thiên gật đầu hiểu ra, một giây sau...

Khuôn mặt đểu cáng của hắn đã được che đậy bởi vẻ mặt ủ rũ. “Trò chơi... dừng tại đây!” Khóe miệng hiện lên nụ cười tựa như của thần chết.

Không đợi hai tên tiểu thị vệ kịp phản ứng, hắn dùng tay một trái một phải nắm chặt tóc của chúng rồi đập mạnh vào nhau.

Hai tên tiểu thị vệ nhất thời ngất lịm.

“Anh đang làm gì vậy?!” Lúc này, mấy tên thị vệ đứng trong đại viện khác dường như quan sát được có điều gì không hay, nhanh chóng chạy về hướng Ngự Ngạo Thiên.

Đôi con ngươi sâu không thấy đáy lóe lên sát khí làm người ta khiếp sợ.

Khi mấy tên thị vệ kia bắt gặp ánh mắt của Ngự Ngạo Thiên, không ngờ sợ đến nỗi đôi chân mềm nhũn, không cất nổi bước.

Đây, chính là dương khí của Ngự Ngạo Thiên!

Chỉ cần một đôi mắt thần cũng đủ để khiến đối thủ sợ đến ngất đi.

“Ngươi, ngươi, đừng cử động…”

Ngự Ngạo Thiên tiến về phía trước một bước, đám thị vệ liền lùi về sau một bước, sợ đến nỗi ngay cả giọng nói cũng run lẩy bẩy.

“Ha.” Hắn nhếch mép, ánh mắt lại sâu hun hút: “Cút!”

Vừa nói xong, đám thị vệ đã như trúng phải quỷ nguyền gì đó, chạy bán mạng …

Trong căn phòng.

Dao Dao ngồi trên ghế, mặt không cảm xúc, về tâm tư của Ngự Ngạo Thiên, hay là câu nói đó, cô đều không thể nuốt trôi.

Nếu theo như Phong Thần Dật gặp phải chuyện này, với tính cách của hắn tuyệt đối không để diễn biến câu chuyện thành ra thế này, khi ác bá muốn đưa họ đi là Phong Thần Dật đã ra tay rồi. Còn Ngự Ngạo Thiên…

Haiz!

Hắn muốn đùa đến mức nào? Không phải là sẽ nhìn cô kết hôn với một lão già đó chứ? “Két” Tiếng cửa lớn mở ra.

Dao Dao nhanh chóng nhìn về hướng cánh cửa.

“Bé con, ta đến rồi đây.” Chỉ thấy, tên ác bá đầu trâu mặt ngựa đang bước vào trong phòng.

“Ông, ông muốn làm gì?!”

“Bé con, đừng sợ. Ta biết em còn nhỏ tuổi, có thể vẫn chưa chấp nhận được chuyện này, nhưng hãy tin ta, về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt em. Nào… hãy để ta hôn một cái.” Vừa nói, ác bá vồ ngay đến trước mặt Dao Dao, nắm chặt lấy một tay cô. Khuôn mặt béo ụ dường như áp sát vào mặt cô.

“Không! Đừng!” Cô lắc đầu chống cự, tránh né mùi hôi thối bốc ra từ tên ác bá.

“Đừng có ngại, chúng ta sắp là phu thê rồi.” Tên ác bá cười nham hiểm, đôi môi dính đầy mỡ như muốn dính chặt lấy làn môi mỏng của cô.

Làm cho cô sợ hãi đến mức nhắm tịt mắt.

Đúng lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy tên ác bá nới lỏng cánh tay cô, sau đó là tiếng “ầm”.

Khi cô vừa mở mắt ra, đã thấy ác bá ngã xuống chân cô. Ngước lên nhìn….

Một luồng sáng lóe lên trước mặt chính là gương mặt giận dữ của Ngự Ngạo Thiên, chà, tên này cuối cùng cũng đã ra tay rồi?! Cô nghiến răng, tỏ vẻ giận dữ lắm: “Sao anh lại đánh chồng tôi đến ngất như vậy?!”

“Hử? Bảo bối à, em nhập vai nhanh quá đấy. Nào, chúng ta có thể đi rồi.” Ngự Ngạo Thiên mỉm cười đưa tay ra.

Đi? Đi đâu? Ái chà, đến giờ hắn đã muốn đi rồi sao? Còn lâu! Cô lạnh lùng buông tay hắn, đôi mắt chớp chớp, Dao Dao nói: “Giờ tôi đã thay đổi ý định rồi. tôi quyết định gả cho lão già này. Dựa vào vai vế mà nói, từ bây giờ tôi là mẹ vợ của anh rồi, đương nhiên, anh có thể gọi tôi là mẹ. Anh ấy à, chính là con rể của tôi, cũng như là con trai ta rồi. Nhanh! Còn không mau thỉnh an?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.