Thuật Đọc Tâm

Chương 31: Chương 31




Thẩm Dịch nghiêm túc nhìn cô, thấy cô nói xong thì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng anh lại chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không thể hiện sự bất an của mình, mà ngược lại anh nheo mắt cười dịu dàng, dường như những lời Tô Đường vừa nói không liên quan gì đến mình vậy.

Tô Đường thấy anh mỉm cười cúi đầu, nhanh chóng bóc nốt nửa con cua anh đang cầm trên tay, rồi bỏ vào đĩa của mình, khi anh định lấy càng cua trong chén cô vừa bóc xong, Tô Đường liền nhấc chiếc đĩa đặt sang một bên, tay Thẩm Dịch bị hẫng giữa khoảng không, anh liền ngẩng đầu lên nhìn cô khó hiểu.

“Anh có biết Trần Quốc Huy định làm gì không?”

Thẩm Dịch cười cười, dường như chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó, anh bình tĩnh đưa ngón tay vẫn đang dính hương vị thịt cua đến bên miệng mút mát một chút, rồi lấy khăn giấy lau sạch tay, sau đó mới kéo chiếc laptop nặng trịch đang đặt bên cạnh tới.

Có lẽ là bóc cua nãy giờ hơi mệt nên tư thế gõ chữ của Thẩm Dịch có chút lười biếng, tốc độ ngón tay chạm lên màn hình cũng không nhanh lắm, nhưng Tô Đường mơ hồ cảm thấy, những câu này anh đã suy nghĩ xong hết rồi, anh chỉ cần chút thời gian và sức lực để gõ chữ ra mà thôi.

Tô Đường đoán anh chắc hẳn muốn nói cho cô biết, anh đã tính rất kỹ càng, kế hoạch rất chu đáo, do vậy anh chẳng quan tâm Trần Quốc Huy có hành động gì.

Dưới ánh nhìn chăm chú Tô Đường, Thẩm Dịch cuối cùng cũng gõ xong, nở nụ cười ẩn ý giơ màn hình lên cho cô đọc.

— Anh đoán ông ta vừa mới triệu tập khẩn cấp toàn bộ ban tài vụ và nhân sự trong hệ thống tập đoàn Hoa Chính, yêu cầu bọn họ tăng ca trong đợt nghỉ lễ này để chỉnh sửa lại sổ sách nội bộ.

Tô Đường đọc mà choáng váng đầu óc, cằm suýt chút nữa cũng muốn rụng xuống bàn.

“Anh… sao anh biết chuyện đó?”

Tô Đường vô cùng chắc chắn, từ lúc anh ngồi xuống bàn ăn đến giờ cũng chỉ có lúc nói chuyện vui với cô mới động đến chiếc laptop cồng kềnh kia, trong khoảng thời gian đó anh hoàn toàn không liên lạc với bất cứ ai, mà ngay cả Lục Tiểu Mãn là nhân viên ‘hàng thật giá thật’ lâu năm của tập đoàn Hoa Chính, cũng vừa mới nhận được tin đó chưa được bao lâu.

Phản ứng mãnh liệt của Tô Đường khiến Thẩm Dịch nở nụ cười cực kỳ mãn nguyện, ý cười từ lông mi lan tràn ra khắp gương mặt, dưới ánh sáng yếu ớt của sắc trời chạng vạng cả người anh bỗng trở nên dịu dàng yên lặng, tuyệt đối không giống một người đang ở thế tự vệ trong trận đấu phản kích lại đối thủ của mình.

Thẩm Dịch cúi đầu lặng lẽ gõ chữ, ánh nắng cuối chiều còn sót lại soi nghiêng ánh sáng xuyên qua tấm cửa kính sát bàn ăn chiếu tới gò má của anh, phác họa nụ cười dịu dàng trên gương mặt kia thêm phần thâm thúy; thế cho nên mấy câu nói vốn hời hợt của anh kia trong mắt Tô Đường lại vô cùng đanh thép hùng hồn.

— Anh đã từng đọc báo cáo tài chính mấy quý vừa rồi của Hoa Chính, nên biết những lỗ hổng trong đó. Những lỗ hổng đó có thể cho thấy hiện nay có rất nhiều vấn đề tồn tại trong nội bộ tập đoàn Hoa Chính.

“Ông ta đột nhiên làm vậy, có phải vì muốn khâu lại những lỗ hổng trước khi anh mở họp báo tuyên bố không?”

Thẩm Dịch cười bình thản, khen ngợi mà gật gật đầu.

“Vậy sao anh chẳng chút sốt ruột nào thế?”

Thẩm Dịch vẫn đang cười, nụ cười của anh có chút ranh ma mà khiến người ta đoán không được, ngón tay do dự gõ mấy lần trên chiếc laptop cứng nhắc kia rồi mới gõ được một câu không đầy đủ cho lắm.

— Trong tiếng Trung có một câu tục ngữ, gì mà có người không vội.

Tô Đường thốt lên, “Hoàng đế không vội thái giám đã gấp sao?”

Sau khi Tô Đường thốt ra câu đó, liền bắt gặp ý cười sâu xa trong mắt Thẩm Dịch kia, thì lập tức hồi hồn, định lườm anh một cái nhưng anh lại nhanh chóng xụ mặt xuống, cô chỉ còn cách cười mỉm rồi khẽ đánh một cái vào chân anh.

“Anh nói ai là thái giám hả!”

Thẩm Dịch lặng lẽ cười, khóe mắt hơi cong cong, anh cúi đầu đánh một hàng chữ.

— Anh biết em yêu anh, anh cũng yêu em.

Bất ngờ nhận được lời tỏ tình thẳng thắn của anh khiến Tô Đường ngây ngẩn, gương mặt ngày lúc càng nóng, cô đột nhiên nhớ tới quy định hai người đã thống nhất với nhau trong thư phòng anh ngày hôm đó.

Khi sự lo lắng và bình tĩnh của cả hai không thể điều tiết được thì anh sẽ nói Anh yêu em’ để loại trừ tất cả những khả năng dẫn đến cai nhau

Tô Đường bỗng chốc cảm thấy thật ấm áp, cũng chẳng muốn so đo vấn đề thái giám kia với anh nữa.

Tô Đường cong môi nở nụ cười dịu dàng, Thẩm Dịch lại cúi đầu gõ thêm một câu nữa, rồi vui vẻ chuyển chiếc laptop cho cô đọc.

— Cho dù em là thái giám, anh cũng vẫn yêu em.

“……”

Tô Đường nghĩ thầm trong bụng hàng trăm lần, hay là chia tay nó quách cho xong

Cơm nước xong xuôi chưa được bao lâu, Thẩm Dịch vào toalet nôn lên nôn xuống. Cách một lớp áo mỏng manh, Tô Đường vỗ vỗ tấm lưng đang run lên của anh, rõ ràng cô cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh đang ngày một tăng, cô cảm giác trái tim như bị xé nát thành tám trăm mảnh.

Sau khi Thẩm Dịch nôn hết những thứ nên nôn và không nên nôn ra sạch sẽ anh mới dần dần bình tĩnh lại, cầm ca nước trên tay Tô Đường uống mấy ngụm súc miệng.

Thấy anh ngay cả súc miệng cũng không còn sức, Tô Đường không nhịn được lẩm bẩm mắng yêu: “Ai bảo anh cứ đòi ăn cua cơ……”

Câu này Tô Đường không có ý định để anh nghe thấy, cũng không lọt vào tầm mắt của anh, nhưng Thẩm Dịch dường như cảm nhận được điều gì đó, anh quay lại nhìn cô.

Có lẽ do nôn nhiều, dạ dày anh vốn đã không khỏe càng không chịu nổi, hai mắt Thẩm Dịch xuất hiện một lớp nước mỏng, hốc mắt hơi đỏ, vừa nhìn Tô Đường lại cảm thấy nhói đau khó chịu.

Cổ họng Tô Đường như nghẹn lại, không thể mở miệng trách mắng anh được.

“Đau không……”

Thẩm Dịch chớp mắt một cái, rồi khẽ lắc đầu, cười bất lực, cố gắng nâng nửa thân trên đang được Tô Đường ôm chặt, quay đầu quét mắt nhìn Tô Đường từ dưới lên trên, dường như đang tìm tòi thứ gì đó.

Trông thấy anh soi mình kỹ như thế, Tô Đường ngạc nhiên hỏi,“Sao vậy anh?”

Thẩm Dịch cố gắng điều chỉnh trọng tâm cơ thể, từ tư thế quỳ sang ngồi, giải phóng hai cánh tay đang vịn trên thành bồn cầu để chèo chống cơ thể, cười nhạt, dùng thủ ngữ nói một câu rất đơn giản với Tô Đường.

— Không bị bẩn.

Tô Đường ngạc nhiên rồi bất chợt cô hiểu ra.

Anh đang thấy thật may mắn vì đã không làm bẩn quần áo của cô……

Hốc mắt Tô Đường nóng lên, cô nhanh chóng quay mặt đi, hít sâu hai cái, chưa kịp quay đầu lại, Thẩm Dịch đã nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay cô như an ủi.

Thẩm Dịch nhìn cô, dáng vẻ có chút bất an, lại dùng thủ ngữ nói một câu rất ngắn.

— Anh không đau.

Tô Đường mím chặt môi, nhẹ nhàng gật đầu, vừa rồi cô có hơi xúc động. Đột nhiên cô hiểu ra được phản ứng bất an này của anh từ đâu mà có.

Hình như cô đã từng cảnh cáo anh, nếu anh đau dạ dày, cô sẽ không quan tâm đến anh nữa……

Tô Đường cố gượng cười, vươn người tới muốn hôn anh, Thẩm Dịch lại chau mày nghiêng đầu né tránh, Tô Đường hơi ngạc nhiên, nhìn anh đưa tay lên bên miệng lau chút nước cón sót lại, trên mặt có thêm chút chán ghét.

Trái tim Tô Đường bỗng xẹt qua một tia đau đớn, một cảm giác xúc động bỗng dội tới, một tay cô đè lấy tay anh, tay kia kéo mặt anh qua, ngang ngạnh hôn lên phần môi mà mu bàn tay anh còn chưa kịp lau tới.

Cô bỗng nhiên có hành động kịch liệt và mạnh mẽ thế này khiến Thẩm Dịch kinh ngạc. Đợi đến khi anh định thần lại, thì tay Tô Đường đã gần như đang kéo áo sơ mi của anh cởi cúc áo đầu tiên, cúc áo thứ hai……

Thẩm Dịch vội kéo tay Tô Đường ấn chặt lên ngực anh.

Tô Đường không biết anh lấy đâu ra sức mạnh đến thế, cô giằng co muốn thoát khỏi tay anh nhưng không thể nào thoát nổi, còn bị anh ôm trọn vào lòng.

Tô Đường phí công vùng vẫy mấy cái, nhiệt độ cao từ cơ thể anh truyền đến khiến cô bình tĩnh lại.

Tô Đường gục đầu trên vai anh lẩm bẩm, “Xin lỗi, xin lỗi anh……”

Dường như Thẩm Dịch biết cô đang nói gì, anh dịu dàng vỗ lưng cô an ủi. Ôm nhau một lúc lâu, anh mới từ từ buông bàn tay đang giam cầm trong lòng mình nãy giờ ra, hai tay anh ôm lấy bờ vai, rồi nhìn cô từ từ ngẩng đầu lên. Cô vươn tay giúp anh chỉnh lại những lọn tóc đang rối, nở nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Xin lỗi anh……”

Thẩm Dịch nhẹ nhàng lắc đầu, nhờ sự trợ giúp của Tô Đường mà cố gắng đứng dậy. Tô Đường dìu anh lên giường nằm, vừa định đắp chăn giúp anh, đột nhiên Thẩm Dịch đưa tay cản cô lại.

Tô Đường hơi ngẩn người, Thẩm Dịch đưa tay cởi cúc áo thứ ba trước ngực mình, sau đó cởi cúc áo thứ tư trên bụng, cúc áo thứ năm ở bụng dưới ….

Sau khi cúc áo cuối cùng được cởi bỏ, chất liệu vải mềm mại dưới tác dụng của trọng lực từ từ trượt xuống, khiến vùng ngực bóng loáng của Thẩm Dịch cũng nhờ đó mà lộ ra.

Ánh mắt thán phục còn chưa kịp tan, tầm mắt Tô Đường dừng lại ở vùng bụng trên của anh.

Vùng bụng này cũng giống như những vị trí khác vừa căng tràn và tráng mịn, chỉ là trên vùng da xuất hiện mảng màu tái xám của những vết sẹo mới cũ do phẫu thuật gây ra, nhìn qua mặc dù không xấu xí lắm, nhưng cũng rất chói mắt.

Tô Đường kinh ngạc mất mấy phút, sau đó mới phát hiện vùng ngực Thẩm Dịch đang phập phồng lên xuống nhưng lại không nghe thấy tiếng anh thở mạnh, chỉ thấy hai tay anh đang nắm chặt ga giường phía dưới, có vẻ như đang rất khó chịu.

Tô Đường vội ngẩng đầu nhìn lên mặt anh.

Thẩm Dịch mím chặt đôi môi mỏng chẳng chút huyết sắc, mi tâm khẽ chau lại, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn cô, nhưng gương mặt lại ảm đạm thật khiến người ta lo lắng.

Tô Đường nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh giường, vội đưa tay phủ lên bàn tay đang nắm chặt ga giường của anh, cô hơi ngửa đầu nhìn anh, “Vừa rồi anh không cho em cởi, là sợ em sẽ lo sao?”

Người nào đó đang ngồi trên giường hơi căng thẳng, anh khẽ gật đầu

“Không muốn để em thấy anh thay quần áo, cũng vì chuyện đó sao?”

Thẩm Dịch mím chặt môi, cẩn thận quan sát gương mặt cô rồi gật đầu.

Tô Đường dè dặt nhìn anh, “Em có thể chạm vào nó không?”

Thẩm Dịch do dự mà gật đầu.

Tô Đường lại hỏi thêm câu nữa: “Chạm thế nào cũng được sao?”

Thẩm Dịch ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tô Đường ngồi xuống cạnh giường, nương theo ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ nơi đầu giường nhìn mấy vết sẹo mờ mờ trên bụng anh, đầu ngón tay vừa mới chạm vào, dường như đã gợi lại ký ức đau buồn của những vết sẹo, khiến cơ thể anh hơi run lên một cái.

Tô Đường đưa tay che vùng bụng trên của anh, nhờ hơi ấm trong lòng bàn tay, cô dịu dàng xoa nhẹ những vết sẹo mờ mờ.

Tô Đường khẽ cười mỉm, nhìn người đang dần trở nên bình tĩnh kia, “Là anh nói đấy nhé, em chạm thế nào cũng được mà, cấm đổi ý!”

Người Thẩm Dịch hơi run lên, đột nhiên anh nhận ra Tô Đường định làm gì, liền ngay lập tức chau mày, nhanh chóng lắc lắc đầu.

“Muốn đổi ý cũng muộn rồi.”

Không đợi Thẩm Dịch ngăn cản, Tô Đường đã cúi đầu xuống, hôn lên vết sẹo mới nhất kia.

Cơ thể Thẩm Dịch run lên bần bật.

Trong không gian tĩnh lặng ấy Tô Đường nghe thấy rất rõ tiếng hít thở mạnh của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đưa mắt nhìn gương mặt đỏ bừng mà hoảng sợ của ai kia mà thầm thì.

“Thẩm Dịch, em yêu anh, yêu tất cả của anh …”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.