Thuật Đọc Tâm

Chương 37: Chương 37




Dường như Thẩm Dịch rất hài lòng vì Tô Đường có thể nhớ thời gian họp báo rõ ràng đến như vậy, gương mặt cứng nhắc hồi lâu giờ cũng giãn ra nhiều, khóe môi anh khẽ cong lên nở một nụ cười mỉm như có như không, nửa đêm thế này thoạt nhìn trông mặt anh thật tinh ranh mang theo chút tính xâm lược, giống như một đứa trẻ đang chờ kết quả của trò đùa của mình.

— Tổ chức sớm hơn một chút có thể khiến Trần Quốc Huy phải chịu áp lực tâm lý nhiều hơn.

Tô Đường gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng vẫn nhíu mày,“Anh tự dưng đổi thời gian họp báo, giới truyền thông có chịu không?”

Thẩm Dịch cong môi nở nụ cười dịu dàng.

— Anh tăng giá cho bọn họ thêm 5% nữa.

Tô Đường nhìn anh với ánh mắt xem thường,“Thêm 5% thì làm được gì đâu?”

Trong mắt Thẩm Dịch cất giấu nét cười ẩn ý, anh nghiêm túc gõ chữ trên bàn phím.

— Mỗi tòa báo tiết kiệm từng ấy tiền thì cũng đủ cho em trả tiền lương nhân viên trong một quý.

“……”

Tô Đường còn chưa kịp cảm khái ngay tại đây trên chiếc giường bé tí thế này cũng có sự chênh lệch về giàu nghèo, thì đã thấy Thẩm Dịch viết thêm một câu sau đó.

— Còn cả tiền thưởng nữa.

“……”

Thẩm Dịch đưa mắt nhìn sang bên một chút, dừng lại ở trên chăn, dường như anh đang tính toán gì đó trong lòng, sau đó lại đánh thêm một câu nữa.

— Không chừng còn đủ để trả tiền trợ cấp công tác phí và phúc lợi cho nhân viên cả năm nữa.

Tô Đường nhéo một cái vào cánh tay anh, “Anh đang nghĩ là cướp ngân hàng đấy à!”

Thẩm Dịch bị đau quay sang lườm cô một cái, lông mi hơi nhướn lên, ngồi thẳng người mà gõ chữ.

— Cho tới bây giờ toàn là ngân hàng cướp tiền của anh.

Tô Đường tức giận lườm lại anh, “Ngân hàng cướp tiền của anh, sao anh không báo cảnh sát đi?”

Thẩm Dịch vẫn rất chắc nịch như thế.

— Sự biến động giá cổ phiếu của bọn họ rất chậm, làm tốn thời gian và công sức của anh, cũng chẳng khác ăn cướp là mấy.

Tô Đường cạn lời, cũng chẳng còn sức mà lườm anh nữa.

Cơ cấu kinh tế quyết định sự thay đổi của kiến trúc thượng tầng, cô ngồi xổm trong một kho hàng bàn luận vấn đề này cùng một người đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà cao chọc trời, thật sự là tự mình tìm đường chết cho mình mà.

Tô Đường trưng ra vẻ mặt oan ức, Thẩm Dịch nhìn cô cười không ngừng, trước khi Tô Đường quyết định sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa, thì Thẩm Dịch mới thu lại nụ cười, cúi đầu gõ chữ.

— Hơn nữa dù có kinh nghiệm của một người buôn cổ phiếu đi chăng nữa cũng không thể chắc chắn cả đời này chỉ có lãi mà không bị lỗ, trạng thái tâm lý của anh vẫn chưa ổn định lắm, đây là một tai họa ngầm rất lớn, nếu có một ngày anh nghèo đến mức không còn nhà, không có cơm ăn, em có nuôi anh được không?

Tô Đường khẽ chau mày, lùi người về phía sau, rất nghiêm túc đánh giá Thẩm Dịch một lượt, còn ra vẻ đăm chiêu mà gật đầu, “Có thể cân nhắc.”

Thẩm Dịch nhíu mày khi nghe câu trả lời chẳng chút tình người này của cô.

Tô Đường nở một nụ cười xấu xa, duỗi tay nhéo cái mặt hờn dỗi kia của anh, “Dù sao nhà em cũng chẳng nuôi chó mèo gì, anh thì lại ăn ít chẳng quấy, chẳng làm loạn bao giờ, nên em có thể cân nhắc nuôi thêm một cái miệng nữa vậy.”

Thẩm Dịch nheo mắt lại, cầm chiếc laptop đang đặt trên người lên chiếc tủ phía đầu giường, rồi anh quay đầu lại nhào tới chọc chọc vào eo Tô Đường, cô tránh không kịp, bị nhột nên nằm lăn lộn trên giường, cười đến mức chảy nước mắt, miệng liên tục cầu xin tha thứ.

“Em sai, em sai rồi…… không dám, không dám nữa……”

Thẩm Dịch tra tấn đòn cù Tô Đường chừng một phút đồng hồ, khiến cô cười đến mức mặt co giật cả lên, anh mới chịu ngừng tay, một tay anh ấn vai cô, cười tít mắt lại nhìn cô từ trên cao xuống.

Tô Đường vất vả lắm mới ngừng thở hồng hộc được, rồi ngẩng đầu nhìn người đang chờ một câu trả lời thuyết phục kia, cô bất lực đành phải nói thật.

“Đồ ngốc này…… câu ấy mà anh còn cần hỏi à?”

Thẩm Dịch bướng bỉnh gật đầu.

Nhìn dáng vẻ xị ra làm nũng cô như chú cún cưng của Thẩm dịch, Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, “Đừng bảo em nói thẳng ra anh mới chịu tin đấy chứ?”

Thẩm Dịch gật đầu.

Tô Đường nhận lệnh thở dài, nở một nụ cười như có như không bên khóe miệng, “Anh có từng nghiên cứu qua về các phương pháp xây dựng chưa, có biết khái niệm về thời hạn sử dụng ước tính của một công trình là gì không?”

Thẩm Dịch hơi run nhưng vẫn gật gật đầu.

Tô Đường nhìn anh gật đầu nhưng lại không chắc chắn lắm, thì lại truy hỏi thêm một câu nữa, “Có biết quy định cụ thể không?”

Thẩm Dịch lắc đầu.

“Căn cứ vào quy định GB50068, thời hạn sử dụng của những công trình tạm thời là 5 năm, với những công trình dễ dàng thay đổi cấu trúc là 25 năm, nhà đất bình thường là 50 năm, những công trình mang tính tưởng niệm và vô cùng quan trọng có thời hạn sử dụng là 100 năm, nếu bên phía nhà thầu đưa ra điều kiện về thời hạn dài hơn, thì thời gian sử dụng còn có thể cao hơn nữa.”

“Thời hạn này có liên quan đến chất lượng công trình, một công trình nhất định phải có một thời hạn sử dụng phù hợp tương ứng, chỉ có thể cao chứ không thể thấp, điểm ấy sẽ không phụ thuộc vào bên đơn vị thi công hay tình trạng kinh tế thay đổi.” Tô Đường nói xong, thì nở nụ cười nhạt, “Anh cho rằng mối quan hệ này của chúng ta là công trình tạm thời, dễ thay đổi, bình thường, hay là vô cùng quan trọng?”

Bóng Thẩm Dịch che hết người cô, nên trên mặt cô chỉ có chút ánh sáng mờ, Tô Đường cố ý nói thật chậm, để Thẩm Dịch có thời gian phản ứng lại mình.

Tô Đường vừa nói dứt lời, liền nhìn thấy gương mặt Thẩm Dịch dịu lại, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Thẩm Dịch cúi người xuống, dùng một nụ hôn thật sâu thay thế cho câu trả lời cũng chẳng cần thiết kia nữa.

Tô Đường giơ tay chọc chọc vào lồng ngực anh, “Thế này anh đã hài lòng chưa?”

Thẩm Dịch gật đầu thật mạnh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc buông người phụ nữ vừa bị anh chọc ghẹo cả mấy tiếng đồng hồ, ngồi lại chỗ của mình ôm laptop đặt lên đùi, nhẹ nhàng gõ chữ.

— Ngủ sớm đi em, sáng mai anh gọi dậy.

Tô Đường vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện thiếu chút nữa cô quên béng mất.

Hạng mục đó là chuyện giữa cô và Thẩm Dịch, người khác có biết không, sau khi biết thì có thái độ gì, cô đều không quan tâm đến điều đó.

Ngoại trừ một người.

Tô Đường vừa định hỏi anh, nếu cô cùng tới đó với anh, mà bị người của Trần Quốc Huy nhìn thấy thì phải làm sao, cuối cùng còn chưa mở miệng ra nói thì đã nuốt lại kịp.

Trong lòng Thẩm Dịch có một kho số liệu cực kỳ khổng lồ, vấn đề cô có thể tự suy đoán được, thì không chừng anh đã nghĩ ra vài kế sách xử lý rồi, cô cần gì phải ra oai trước khi anh lâm trận chứ?

Chắc có lẽ vẻ do dự hiện quá rõ trên gương mặt cô, khiến Thẩm Dịch bỗng nhìn cô nghiêm túc. Thấy vậy Tô Đường đành phải hỏi một câu chẳng liên quan gì đến việc chính,“Ngày mai em có cần về nhà thay quần áo không?”

Thẩm Dịch khẽ cười lắc đầu.

— Cứ mặc bình thường thôi, coi như chúng ta đi chơi thôi mà.

Thẩm Dịch gõ xong câu này thì như nhớ ra chuyện gì đó, anh nghiêng đầu quay sang nhìn cô, rồi cúi đầu xuống có chút ăn năn gõ thêm một dòng chữ nữa.

— Vốn định dùng thời gian nghỉ ngơi đi chơi với em, cuối cùng còn làm lỡ cả kỳ nghỉ của em.

Nhớ tới mấy ngày vừa rồi, Tô Đường bất lực lắc đầu thở dài, “Kỳ nghỉ vừa qua của em cũng rất vui mà, em tham gia hai cuộc họp lớp, ở nhà tiếp đãi mấy vị bệnh nhân bà em chăm sóc trước đây, còn cùng bà em xem trọn bộ phim hoạt hình ‘Pokemon’ nữa.”

Thẩm Dịch bị cô trêu mà bật cười, nụ cười thật dịu dàng, anh khẽ gật đầu.

— Nhưng trong lòng em vẫn rất nhớ anh, chắc không dễ chịu đâu nhỉ.

Tô Đường liếc mắt nhìn người quá tự tin vào mình kia, rồi vươn tay định bẹo má anh, “Da mặt anh dày lắm rồi đấy nhỉ.”

Thẩm Dịch nghiêng đầu, tránh tay cô, mỉm cười gõ chữ.

— Anh đang nói sự thật mà.

Tô Đường lại liếc anh một cái.

Thẩm Dịch vừa cười vừa gõ một câu.

— Anh cũng rất nhớ em.

Trong ánh mắt lườm của Tô Đường lại có chút ý cười.

Ý cười trong mắt Thẩm Dịch dịu dàng hơn nhiều.

— Đột nhiên rời em vài ngày, lại cảm thấy không quen lắm.

Tô Đường chẳng chút biến sắc, “Anh đi Mĩ vài ngày cũng có khác gì đi làm ở công ty đâu, lúc đó cũng đâu nhìn thấy em, cách em xa hay gần có gì khác nhau à?”

Thẩm Dịch đáp không chút do dự.

— Khác nhau rất lớn đấy.

Tô Đường truy hỏi, “Khác nhau chỗ nào chứ?”

Ngón tay Thẩm Dịch do dự gõ trên bàn phím một hồi lâu, chắc hẳn anh vẫn chưa tìm được từ có thể biểu đạt suy nghĩ của mình, cuối cùng anh vẫn không chịu phục lắc đầu một cái, tỏ vẻ tạm thời đầu hàng thảo luận về vấn đề này với cô.

Tô Đường hiểu, phần lớn cảm xúc của con người đều không thể dùng những lý do cứng nhắc khoa học để diễn tả sau hai chữ “Bởi vì”; huống chi, với trình độ tiếng trung còn chưa đủ để trích dẫn nhưng câu như “Chân trời như hàng xóm” của Thẩm Dịch, thì Tô Đường cũng không hy vọng anh bỗng nhiên có hứng thú muốn học thơ cổ.

Một quyển [Tam Tự kinh] đã đủ khiến cô muốn cào tường rồi.

Tô Đường hôn nhẹ một cái lên má anh thầm an ủi, rồi định nằm xuống giường, Thẩm Dịch liền cản cô lại, rồi tiếp tục gõ chữ trên laptop.

— Ngày mai sau khi kết thúc buổi họp báo anh có thể tới nhà em ăn cơm không?

“Được chứ, anh muốn ăn gì nào, sáng mai em sẽ nói với bà ngoại một câu.”

Thẩm Dịch cười mỉm khẽ lắc đầu.

— Ăn gì cũng được. Chỉ là anh muốn đi thăm bà, để bà biết anh vẫn còn khỏe. Em ở nhà nhớ thương anh nhiều ngày như vậy, bà nhất định cũng sẽ lo cho anh.

Trong lòng Tô Đường nóng rực, đột nhiên nhớ tới một người anh cũng nên đi thăm, hơi do dự một chút, cô dè dặt nhìn anh hỏi, “Đi thăm cả mẹ anh nữa được không?”

Thẩm Dịch nao nao, thản nhiên cười, gật gật đầu.

— Ngày kia anh sẽ đi.

“Em muốn đi cùng anh, ngày kia em đi làm rồi.”

Thẩm Dịch suy nghĩ một chút, dường như đang tính toán gì đó, cuối cùng thì nuối tiếc lắc đầu.

— Hôm ấy anh có chút việc bận, ngày tiếp theo được không?

Thẩm Dịch bận thế nào, từ khả năng kiếm tiền của anh là có thể nhận ra được điều đó, Tô Đường cũng không muốn ảnh hưởng đến đồng hồ sinh hoạt anh đã thiết lập theo thói quen, “Được.”

Thẩm Dịch an tâm cười cười.

— Em ngủ trước đi, anh còn chút việc phải chuẩn bị.

Tô Đường vừa rồi nhìn qua máy tính của anh thì thấy anh đang soạn PPT, cô chưa từng mở họp báo cũng như xem một buổi họp báo nào, nên không biết đêm nay Thẩm Dịch phải chuẩn bị những gì, “Có nhiều thứ cần chuẩn bị lắm sao?”

Thẩm Dịch gật gật đầu.

— Tuy rằng công ty đã có kế hoạch sau ngày lễ quốc khánh mới công khai chuyện của Triệu Xương Kiệt với báo giới, nhưng chắc chắn giới truyền thông cũng đã nghe được chút tin tức, nếu anh không chuẩn bị cẩn thận, đến lúc đó mấy tay nhà báo đặt câu hỏi cho anh sẽ rất dễ bị lệch khỏi chủ đề trọng điểm của buổi họp báo.

“Chủ đề gì chứ?”

Thẩm Dịch cười khẽ.

— Tới hội trường em sẽ biết, được không?

Tô Đường không muốn làm lỡ thời gian chuẩn bị cuộc chiến của anh, nên liền gật đầu coi như thỏa hiệp.

— Anh đánh máy có làm phiền em không?

“Không đâu.”

Tô Đường không chút do dự trả lời luôn, rồi nằm xuống bên cạnh Thẩm Dịch, giống như anh ngủ lúc ban ngày mà vùi đầu vào eo anh, Thẩm Dịch cúi đầu cười cười, khẽ xoa đầu cô vài cái.

Tô Đường phát hiện, mặc dù tư thế ngủ kiểu đà điểu này có chút khó chịu, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ say lại có thể cảm nhận được sự tồn tại rõ rệt của anh, nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, từng động tác nhỏ của anh. Hơn nữa, khi ngủ sát bên anh cô không nghe được tiếng động nào hết, dù là nhỏ nhất, vô cùng chân thật.

Khi Thẩm Dịch khẽ hôn cô một cái gọi cô dậy, thì trời đã sáng rồi.

Buổi họp báo tổ chức vào lúc mười giờ sáng, địa điểm được chọn là một nhà sách tư nhân. Trong nhà sách này có một khu vực chuyên dùng để tổ chức các buổi họp tọa đàm, thường xuyên có những người nổi tiếng tới đây tổ chức giao lưu họp mặt.

Tô Đường đoán, chắc hẳn Thẩm Dịch hy vọng giới truyền thông ở trước mặt công chúng sẽ biết tiết chế, không hỏi những câu quá tế nhị.

Thẩm Dịch tới đó trước một tiếng, nhà sách vừa mở cửa không lâu, nên cũng vô cùng yên tĩnh, Tô Đường nhìn xung quanh một lượt, cũng không thấy có bất cứ poster nào liên quan đến buổi họp báo hôm nay.

Người phiên dịch thủ ngữ cho Thẩm Dịch là người được thuê theo giờ, đã tới từ sớm chờ anh trước cửa nhà sách, Thẩm Dịch vừa vào cửa, phiên dịch viên liền bận rộn giúp Thẩm Dịch chào hỏi ông chủ tiệm. Tô Đường không muốn quấy rầy bọn họ, nên nói qua một câu với Thẩm Dịch, rồi một mình đi lòng vòng quanh nhà sách một lượt.

Dù sao cũng là ngày nghỉ, nên sau chín rưỡi, nhà sách mới bắt đầu có nhiều khách hơn. Lâu lắm Tô Đường không tới hiệu sách, nên bị cuốn vào văn hóa nồng nàn của mùi sách, lượn được một vòng, thì cũng đã gần mười giờ, cô mới phát hiện bản thân mình đã choáng váng vì những chiếc giá sách uốn lượn nghệ thuật ở đây rồi, bỗng có tiếng vỗ tay vang lên cô mới tìm được khu tọa đàm.

Vị chủ trì buổi tọa đàm là ông chủ nhà sách, hai người ngồi cách nhau một chiếc bàn tròn và bộ khay trà bằng thủy tinh, xung quanh là hàng ghế khán giả được xếp theo hình quạt, hai hàng ghế trong cùng là các nhà báo cùng hàng đống thiết bị máy quay máy ảnh.

Hàng ghế tiếp theo xa hơn một chút là vài người mặt trông rất nghiêm túc, Tô Đường đoán là người đại diện của các công ty trên thị trường, từ vòng ngoài cùng, là những vị khách của nhà sách muốn tới xem náo nhiệt.

Tô Đường ngồi cùng một hàng với những vị khách tới xem náo nhiệt, nhìn Thẩm Dịch cách cô không xa cũng chẳng gần đang ngồi chiếc ghê mây nở nụ cười ngại ngùng trông rất thân thiện, chẳng có chút khí thế giương cung múa kiếm của chiến trường chút nào.

Ít nhất trên người Thẩm Dịch không có, mà cả ông chủ nhà sách cũng không có.

Tô Đường vừa dừng bước, chợt nghe thấy ông chủ nhà sách nói câu cuối cùng trong màn chào hỏi khách sáo.

“…… Cho nên nhà sách rất tự hào, được là nơi Thẩm tiên sinh chọn để tổ chức cuộc họp báo sách mới của anh.”

Tô Đường hơi ngây người, cằm cũng suýt chút nữa rơi luôn xuống đất.

Tô Đường nhận ra, những người vỗ tay đầu tiên cũng chỉ là những vị khách muốn tới xem náo nhiệt, giới truyền thông cùng những người của bên công ty kia cũng giống như cô, sau mấy giấy ngỡ ngàng mới nhận ra mà vỗ tay chúc mừng.

Buổi họp báo giới thiệu sách mới……

Sách mới Thẩm Dịch giới thiệu là một quyển sách nói về nghề nghiệp tâm đắc của anh, tên sách là ‘Lắng nghe sự im lặng’, đến tháng mười này mới chính thức được tung ra thị trường.

Tô Đường trơ mắt nhìn Thẩm Dịch nở nụ cười dịu dàng mang thương hiệu của riêng anh, dưới sự trợ giúp của anh phiên dịch viên, cùng cả bài PPT anh chuẩn bị cả đêm, anh thuyết trình trước giới truyền thông đã mong chờ buổi họp báo này hơn một tuần nay, những công ty trên thị trường căng thẳng suốt một tuần, những vị khách đến nhà sách, và cả cô đã lo lắng cho anh suốt mấy ngày trời … Anh kể những câu chuyện trong quá trình sáng tác cuốn sách này. Anh khiêm tốn nói rằng đây là lần đầu tiên anh xuất bản sách tiếng Trung nên vô cùng hồi hộp, và cảm ơn mọi người đã tới tham gia, còn tiện thể hàn huyên một chút về cuộc sống khó khăn trước kia của anh.

Tô Đường đứng trong tiệm sách, nhưng cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt xấu hổ và giận dữ của Trần Quốc Huy tại một góc hẻo lánh nào đó trong thành phố.

Tô Đường cảm thán, Thẩm Dịch của cô là người không thích làm chuyện xấu, nhưng nếu anh đã làm, thì những kẻ xấu kia căn bản không phải là đối thủ của anh……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.