Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 31: Chương 31: Sợ Ư? Không, Đây Là Trách Nhiệm




Thì ra là thế, thì ra chính việc này đã khiến SHIELD chú ý. Evanson lúc này mới thở phào nhẹ nhõm bởi vì những người đầu tư mạo hiểm như thế này thật sự có rất nhiều, do bản thân anh có năng lực đặc biệt nên mới bị chú ý. Còn việc Coulson đến tra hỏi có lẽ cũng là vì thấy nghi ngờ chứ hoàn toàn không có chứng cứ xác thực nào cả, giờ chỉ đến thăm dò thử lời khai của anh thôi.

Tất nhiên, nếu trong lúc nói chuyện mà Coulson phát hiện ra có điểm gì bất ổn thì sự việc sẽ không dễ giải quyết nữa rồi. Tuyệt đối không được xem thường một đặc vụ cao cấp đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, chỉ cần không cẩn thận nói sai một câu, làm ra một hành động khả nghi, thậm chí chỉ là một biểu cảm trên gương mặt cũng đều có khả năng bị ánh mắt giống như camera của họ bắt được rồi lấy đó làm lí do để nghi ngờ.

“Thế thì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, đặc vụ Coulson.” Sau khi biết rõ lí do, Evanson lập tức chuyển sang trạng thái lừa gạt, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh, hoặc có lẽ SHIELD, hiện giờ đang nghi ngờ rằng tôi có một năng lực đại loại như có thể dự đoán tương lai, hoặc là tôi đã dùng một sức mạnh đặc biệt nào đó để gây ra hoặc có liên quan đến việc Tony Stark mất tích đúng không?”

“Đúng, chúng tôi thật sự nghi ngờ như thế.” Lời đã nói thẳng ra rồi, Coulson cũng không cần phải giấu giếm nữa mà thoải mái thừa nhận.

“Được rồi, anh nhìn xem bên kia là gì?” Evanson hờ hững chỉ vào mộc góc phòng rồi nói.

Coulson nhìn theo hướng tay chỉ của Evanson, chỉ nhìn thấy một cái thùng rác, bên trong chứa đầy hộp mì ăn liền.

“Đó là bữa sáng nay, bữa trưa và tối qua của tôi đấy.” Evanson giải thích với Coulson, sau đó hét lên với Domen đang đứng ủ rũ ở góc tường: “Domen, anh lại quên đổ rác rồi, sao tôi lại có một thuộc hạ lười như anh thế này?”

“Anh nghĩ nếu tôi có năng lực dự đoán tương lai thì liệu có phải ăn mấy thứ này không? Ăn cái này nhiều chỉ tổ ung thư thôi đấy.” Evanson hỏi: “Bán cổ phiếu Công Nghiệp Stark thì tôi sẽ được lợi bao nhiêu? Mười ngàn hay hai mươi ngàn? Nếu tôi có bản lĩnh đó thì mua một tờ vé số không phải tốt hơn sao?”

Tuy lần này Evanson cũng xem như kiếm được một khoản tiền lớn, nhưng thật ra cũng chẳng bao nhiêu, cùng lắm cũng chỉ là hơn mười ngàn đô la. Còn nếu trúng vé số ở Mỹ thì chuyện kiếm được vài triệu đô la là điều hoàn toàn có thể.

“Nhìn bên kia nữa.” Coulson vừa định mở miệng thì Evanson lại chỉ vào một góc phòng: “Đó là cái gì?”

Coulson bất đắc dĩ đành phải nhìn tiếp: “Một quả địa cầu mà chất lượng lại quá kém.”

“Tôi đâu có bảo anh đánh giá chất lượng của nó.” Việc Coulson vừa mở miệng là chê bai chất lượng của quả địa cầu khiến Evanson rất khó chịu. “Anh cảm thấy tôi giống với nhân vật trong bộ phim hài của Charlie Chaplin, suốt ngày ôm quả địa cầu rồi mơ mộng dùng phép thuật để chinh phục toàn thế giới sao?”

“Lời chế giễu rất sắc bén, tôi thừa nhận sự nghi ngờ lần này có hơi kiên cưỡng.” Coulson đã bị lời châm chọc của Evanson đánh cho bại trận.

“Kiên cưỡng? Không, không kiên cưỡng chút nào.” Evanson nhất quyết không buông tha: “Cũng giống như ba mươi năm trước, có một chiếc xe Porsche phóng trên đường cao tốc, nếu tài xế là người da trắng thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng nếu tài xế là người da đen thì chắc chắn sẽ bị cảnh sát chặn rồi đè ra còng lại rồi.”

“Này, nhóc, tôi không có kỳ thị cậu đâu.” Coulson vội vàng giải thích: “Cậu cũng biết mình có một sức mạnh mà người thường không thể hiểu được, hơn nữa sự việc xảy ra lần này lại quá trùng hợp, tôi chỉ làm đúng theo thủ tục đến đây tìm hiểu thôi, cậu phải hiểu tôi chứ.”

“Vâng, tôi hoàn toàn hiểu mà.” Evanson nghiêng đầu sang một bên: “Cũng hệt như cảnh sát thời ấy nghi ngờ người da đen mà lái xe xịn thì chắc chắn là do trộm được vậy.”

“Tôi xin lỗi, được chưa nhóc? Chúng tôi hoàn toàn không có chút kỳ thị nào với cậu cả, chúng tôi chỉ là…” Coulson đành phải bất lực xin lỗi.

“Chỉ là thấy sợ đúng không?” Evanson ngắt lời Coulson rồi nói thẳng.

Rồi trước vẻ mặt ngơ ngác của Coulson, Evanson nói tiếp: “Tôi hiểu, con người luôn cảm thấy sợ hãi trước những sức mạnh mà mình không thể hiểu, đây cũng là lí do vì sao vào thời Trung cổ, người ta lại điên cuồng bức hại những người bị vu khống là phù thủy. Đây cũng là lí do vì sao Bruno bị đưa lên giàn hỏa thiêu.”

“Nghe đây.” Coulson hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc giải thích: “Trong mắt của SHIELD, cho dù cậu là Warlock hay là người đột biến thì cũng không hề có sự khác biệt lớn. Bởi vì các cậu đều có sức mạnh siêu nhiên mà người thường không thể hiểu nổi, sự xuất hiện của các cậu rất có khả năng sẽ phá vỡ thế giới quan bình thường và mong manh của người thường. Hơn nữa các cậu cũng không có chút ý nghĩa nào cho sự tiến bộ của văn minh nhân loại bởi vì sức mạnh của các cậu đều không thể sao chép được, hoặc điều kiện học tập quá cao, không thể phổ cập ra cho toàn xã hội loài người được. Đây cũng là lí do vì sao nhân loại trong quá trình phát triển tiến bộ đã lựa chọn khoa học, chứ không lựa chọn phép thuật hay là các dị năng khác. Che giấu đi chân tướng mà nhân loại chưa nên biết, đó chính là trách nhiệm của chúng tôi. Chính trách nhiệm này đã khiến chúng tôi không thể không nghi ngờ mọi thứ, chứ không phải là thấy sợ gì đó, cậu hiểu chưa, cậu Richter?”

Lời nói của Coulson khiến Evanson im lặng một lúc. Bởi vì anh hiểu rất rõ, nhân loại phát triển đến ngày hôm nay hoàn toàn không phải nhờ vào kỹ thuật đặc biệt của vài người đột biến, mà chính là nhờ vào khoa học cơ bản nhất. Ironman không thể làm cho tất cả mọi người đều có thể bay lượn như anh ta, Hulk cũng không thể khiến cho người khác có thân hình mình đồng da sắt, còn Thor, kẻ được mọi người gọi là thần linh, cũng không thể phù hộ cho nhân loại mưa thuận gió hòa mùa màng bội thu được.

Thứ có thể khiến phần lớn loài người được ấm no, không chỉ vì một trận đại dịch châu chấu mà chết đói được chính là khoa học. Thứ giải quyết được các dịch bệnh như dịch hạch, đậu mùa, bệnh tả, không để cho một dịch cảm cúm cũng khiến thế giới tận thế, giúp nâng cao tuổi thọ bình quân loài người lên thêm hai mươi năm nữa cũng chính là khoa học.

Có thể nói một cách không khách sáo chính là, bất kỳ người đột biến nào cho dù vì nguyên nhân gì mà đột biến có được sức mạnh, hoặc một pháp sư tàng hình không biết ẩn nấp ở góc nào đó, nếu bọn họ mà không ngẫu nhiên lộ diện giải cứu thế giới thì sự đóng góp của họ đối với xã hội loài người hầu như là con số không. Mà lúc họ giải cứu thế giới thì thật ra nhân loại cũng đã dựa vào khoa học để tự mình thoát được vô số tai họa rồi.

“Hừ, anh nói cứ như người xin lỗi lẽ ra phải là tôi vậy.” Evanson hạ giọng nói: “Thôi được rồi, sự việc chỉ đến thế thôi, tôi không nên châm chọc các anh, nhưng mà khi không lại bị nghi ngờ, thật sự tôi rất khó chịu.”

“Tôi xin lỗi lần nữa, đồng thời cũng cảm ơn cậu đã hiểu.” Thấy đối phương đã rộng lượng như thế, Coulson cũng không phải là người nhỏ nhen: “Thế thì, lần tiếp xúc này của chúng ta xem như kết thúc. Một lần nữa cảm ơn sự phối hợp của cậu.”

“Chờ một chút, đặc vụ Coulson.” Nhiệm vụ của Coulson xem như đã kết thúc nên anh định đứng dậy cáo từ. Nhưng cũng hệt như lần trước, Evanson lại buông ra một câu nói đạo hữu xin hãy dừng bước. Do sự việc lần trước nên Coulson theo bản năng đột nhiên trở nên căng thẳng cao độ, lần này đừng nói là Red Skull đã hồi sinh rồi nhé.

“Nếu các anh vẫn chưa biết được tung tích của Tony Stark, hoặc vẫn đang tìm kiếm thì tôi có thể giúp một tay đấy.” Không ngờ, lần này Evanson lại nói ra một tin tốt.

Coulson còn chưa kịp phản ứng đã nghe Evanson gọi vọng ra cửa: “Hubbs, có việc làm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.