Thuật Sĩ Trong Thế Giới Marvel

Chương 88: Chương 88: Tôi Không Sợ Phiền Phức




Hai người ấy chính là Evanson và Nick Fury.

Thân phận của họ đều không thích hợp để xuất hiện trước mặt công chúng, thế nên Nick Fury mới đưa Evanson đến nhà Tony chờ sẵn. Trong nhà của Tony vốn lắp một hệ thống chống trộm rất tiên tiếc nhưng tiếc là tài bẻ khóa đột nhập của vua đặc vụ vẫn cao hơn một bậc.

Sự xuất hiện đột ngột của hai người này thật sự khiến Tony giật nảy mình. Nhưng sau khi nghe câu nói của họ thì Tony nhận ra có lẽ họ không có ác ý. Thế là lúc ấy anh vừa suy nghĩ về việc nên nâng cấp hệ thống chống trộm lại vừa cảm thấy có chút khó hiểu.

Câu nói của Nick Fury thì không có gì, chẳng qua chỉ muốn cho Tony biết ông cũng là một người đặc biệt nhưng câu nói của Evanson thì Tony lại không hiểu.

Hai món nợ? Tony thầm nghĩ, lần trước cậu cứu tôi từ tay Obadiah thì có thể miễn cưỡng xem là một lần nợ nhưng lần còn lại thì ở đâu ra?

Nhưng mà cũng may bình thường đều là người ta nợ Tony, còn số lần anh nợ người khác thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nên anh lập tức hiểu ra: “Con chó Husky ấy là của cậu nuôi ư?”

“Đúng thế.” Evanson thừa nhận: “Xem ra Hubbs đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc rồi.”

“Uống một li không?” Tony bật đèn rồi bước đến quầy bar trong nhà lấy ra một chai Whiskey thượng hạng rót ra ba li. “Ấn tượng thật sự rất sâu sắc, nó đã cứu mạng của tôi, hơn nữa còn rất thông minh, quan trọng nhất chính là…”

Tony bất giác đưa tay sờ mặt: “Hai cái chân chó của nó tát vào mặt rất đau.”

Khốn kiếp, khi tìm được một người suýt chết không phải nên dùng lưỡi liếm vào mặt sao? Tại sao khi gặp tôi thì lại tát liền hai ba chục cái? Quả nhiên nội dung trên phim toàn là lừa gạt thôi.

“Ha ha.” Nick Fury không biết chợt nhớ ra điều gì mà nhoẻn miệng cười khan một tiếng, sau đó bước đến cầm li whiskey. Xem ra người bị con chó Husky đó hại không chỉ có một mình ta. Trẫm cảm thấy an ủi lắm, an ủi lắm.

Lúc này Evanson cũng bước đến quầy bar nhưng anh vừa mới nhấp một ngụm rượu thì đột nhiên phì cười phun cả rượu ra: “Độc Nhãn Hiệp à? Ha ha, ông nghĩ ra biệt danh này từ lúc nào thế?”

Thì ra Evanson đột nhiên nhớ ra việc lúc nãy Nick Fury tự xưng là Độc Nhãn Hiệp nên nhất thời không nhịn cười nổi.

“Thì sao?” Nick Fury hỏi lại bằng giọng khó chịu: “Đây là biệt danh trước kia của tôi đấy.”

“Không, không có gì cả.” Evanson lau rượu dính trên miệng rồi nói: “Chỉ là cái biệt danh đó nghe đúng là… ha ha.”

“Đúng là rất tệ.” Tony ngồi trong quầy bar tiếp lời.

“Evanson Richter.” Nghe Tony lên tiếng, Evanson quay sang nâng li tự giới thiệu.

“Tony Stark.” Tony cũng nâng li.

“Hân hạnh làm quen.”

“Hân hạnh làm quen.”

Hai người cùng cụng li rồi uống cạn, sau đó cả hai mặc kệ vẻ mặt đen như đít nồi của Nick Fury bắt đầu tám chuyện như xung quanh chẳng có ai.

“Thế biệt danh của cậu là gì?” Tony hỏi.

“Để tôi nghĩ ra rồi sẽ nói anh biết.” Evanson trả lời.

Tony nhìn bộ y phục của Evanson rồi hỏi: “Phải rồi, cậu cứ luôn mặc bộ y phục này à?”

Evanson: “Đâu có, tôi vào đây rồi mới thay đấy.”

Tony: “Tại sao?”

Evanson: “Để cho ngầu.”

Nick Fury nhìn hai người trò chuyện cứ như bạn thân lâu năm thì đột nhiên cảm thấy mình trở nên dư thừa, thế này thì cần gì mình phải tiến cử nữa?

“Tony, tôi là cục trưởng của SHIELD, Nick Fury.” Nick Fury cảm thấy cứ thế này thì họ sẽ trò chuyện đến sáng mất. Thế là một người đang bận việc như ông phải mau chóng chủ động cắt ngang.

“Ông chính là cấp trên của đặc vụ Coulson gì đó à?” Tony đặt li rượu xuống hỏi.

Tony thấy Nick Fury gật đầu bèn hỏi tiếp: “Thế ông đến tìm tôi để làm gì? Tôi nói trước, nếu ông muốn lấy bộ giáp của tôi thì không có cửa đâu.”

“Tôi chẳng có hứng thú gì với bộ giáp của cậu cả.” Nick Fury nói một cách chắc nịch: “Tôi chỉ là thấy hiếu kỳ, tại sao cậu lại công bố thân phận của mình?”

“Tại sao tôi phải che giấu chứ?” Tony hỏi lại: “Sau khi che giấu thân phận thì sẽ làm một anh hùng vô danh, sau đó vào những lúc nguy hiểm nhất thì chạy ra giải cứu thế giới à?”

“Không.” Tony cũng nói một cách kiên định: “Tôi muốn thoải mái nói thẳng ra, tôi chính là Iron Man. Tôi muốn dọa cho lũ chuột nhắt đó chỉ dám run rẩy ẩn nấp trong hang, muốn cho cả thế giới đều biết một mình tôi là có thể bảo vệ được hòa bình thế giới.”

Bốp bốp bốp. Evanson sau khi vỗ một tràng pháo tay nhịp nhàng bèn nói: “Rất có chí khí nhưng cũng có chút không biết trời cao đất dày. Anh cần phải biết người tài năng trên thế giới này có rất nhiều.”

“Cậu cũng có thể xem là tài năng.” Tony nhìn sang nói với Evanson: “Đối với những đòn tấn công vô hình của cậu, tôi đến giờ thật sự vẫn bó tay không giải thích được.” Sau đó anh lại nói bằng giọng đầy tự tin: “Nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ có thể phá giải được phương thức tấn công của cậu.”

“Anh định dùng khoa học để giải thích phép thuật à?” Evanson tò mò hỏi.

“Phép thuật sao? Có lẽ là thế.” Tony khoanh tay trước ngực nói: “Cho dù có là gì thì khi tấn công cũng cần phải có năng lượng, có thể năng lượng của cậu khá đặc biệt nhưng chỉ cần cho tôi đủ thời gian thì tôi sẽ tìm ra phương pháp.”

Evanson nói với Nick Fury đang đứng cạnh: “Anh ta quả không hổ danh là Tony Stark nhỉ? Kiến thức của anh ta cao hơn Coulson rất nhiều.”

Evanson vẫn còn nhớ, ở lần đầu gặp Coulson thì đã phải tốn bao nhiêu nước bọt giải thích mới khiến anh ta miễn cưỡng chấp nhận sức mạnh của phép thuật.

Nick Fury lườm Evanson, trong lòng nghĩ nếu kiến thức của người nào cũng như Tony thì cậu ta còn được gọi là thiên tài gì nữa? Coulson nghe cậu giải thích xong mà vẫn bình tĩnh chấp nhận đã là giỏi lắm rồi.

“Cậu nghĩ một cách quang minh chính đại như thế là rất tốt nhưng cậu có từng nghĩ việc này sẽ mang lại cho cậu rất nhiều phiền phức không?” Nick Fury kéo cuộc nói chuyện quay lại chủ đề chính.

“Sẽ có phiền phức gì chứ?” Tony hỏi bằng vẻ không quan tâm.

“SHIELD cho dù là đứng trên lập trường bản thân hay là nể mặt của bố cậu thì đều cũng sẽ không xâm phạm kỹ thuật của cậu.” Nick Fury trước tiên bày tỏ rõ thái độ của mình, sau đó nói tiếp: “Nhưng mà chính phủ và quân đội thì sẽ không khách sáo với cậu như thế đâu. Rồi còn nhưng kẻ ghen ghét với công ty vũ khí của cậu nữa, họ có thể sẽ cùng liên thủ lại để ép cậu phải giao kỹ thuật này ra.”

“Thế thì đã sao?” Tony vẫn rất bình thản, trả lời một cách tự tin: “Kể từ thời của bố tôi thì Công Nghiệp Stark đã cống hiến không ít kỹ thuật cho quốc gia này rồi nhưng không có kỹ thuật nào là bị ép phải giao ra cả. Tôi tin rằng truyền thống ấy sẽ không bị phá trong tay tôi đâu.”

“Hi vọng là đến lúc ấy cậu vẫn sẽ tự tin thế này.” Nick Fury nói.

Dù gì sự việc cũng đã công khai, có nói gì nữa cũng vô ích. Nick Fury cũng không muốn lãng phí thêm thời gian vào việc này nữa.

Ông nói tiếp: “Cậu Stark, tôi có một việc cần cậu tham gia.”

Nick Fury sử dụng cách xưng hô khá trang trọng khiến Tony cũng đột nhiên trở nên nghiêm túc hiếm thấy: “Việc gì?”

Nick Fury trả lời: “Biệt đội Avengers.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.