Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn

Chương 54: Chương 54: Anh nghi ngờ đấy là di truyền




1.

Sau khi hai người kết hôn, cuối cùng An Nhu cũng có sự tự giác khi đã gả cho người ta. Vì muốn giảm áp lực cho Trần Bạch Phồn nên cô chuẩn bị thực thi chuyện mình đã nghĩ rất lâu rồi nhưng chưa làm.

An Nhu muốn học nấu ăn, nói vậy thì sau khi Trần Bạch Phồn về nhà cũng sẽ không cần nấu mà có thể ăn luôn. Cô nghĩ mình chỉ làm mấy món đơn giản thôi nên cũng không đi học nấu ăn mà chỉ lên mạng nhìn qua thực đơn rồi ra ngoài mua một đống nguyên liệu.

Hôm nay, sau khi An Nhu ngủ trưa dậy thì nanh một tin qua WeChat cho Trần Bạch Phồn, cô phấn khởi nói: Hôm nay để em nấu bữa tối cho anh! ????

Sau đó, cô bèn cầm điện thoại vào bếp bật video lên để mân mê một lát.

Cô cho gia vị như trong thực đơn, sau khi xong xuôi thì nhìn gas bếp chằm chằm hồi lâu nhưng mãi vẫn chẳng thấy có gì xảy ra.

Cô liếc điện thoại, đúng lúc thấy Trần Bạch Phồn trả lời: Bữa tối nào cơ?

An Nhu đáp: Thì bữa tối nay chứ sao.

Trần Bạch Phồn: Em nấu cho anh ăn á?

An Nhu: Mới nãy em nhắn nói sẽ nấu bữa tối mà.

Trần Bạch Phồn dường như bị chiều mà sợ: Oa!!!!!!!!!!

An Nhu: “…”

An Nhu:… Gì đây?

Trần Bạch Phồn: Vợ à

Trần Bạch Phồn: Em thật là chăm.

Trần Bạch Phồn: Oa! Nhu Nhu nấu bữa tối cho anh (≧▽≦)/

Chẳng mấy chốc anh đã nói sang chuyện khác.

Trần Bạch Phồn: Nhưng tốt nhất là chờ anh về đứng xem em làm nhé.

Trần Bạch Phồn: Nếu không thì anh không yên tâm lắm đâu.

An Nhu đọc được những lời này thì cảm giác bị khinh bỉ bèn hừ nhẹ một tiếng. Chút bần thần lúc nãy biến đâu mất tăm, cô lập tức mở vung ra, cho thêm ít dầu vào nồi.

Chờ đến khi dầu sôi thì An Nhu nhớ tới hành động lúc bình thường của Trần Bạch Phồn bèn tùy ý bỏ thịt đã được ướp vào trong.

Chảo dầu lập tức phát ra tiếng vang lộp bộp, mỡ bắn ra bên ngoài. An Nhu hoảng sợ kêu lên, sau đó cô đậy vung lại.

Cô đứng yên tại chỗ suy tư vài phút về thu nhập cá nhân hiện tại của mình, sau đó nhắn cho Trần Bạch Phồn một tin: Anh có thấy đi làm về còn phải nấu cơm vất vả không?

Trần Bạch Phồn ở màn hình bên kia hơi nhướng mày, mắt anh sáng lấp lánh, cong môi, tâm trạng vui mừng cuộn trào trong lòng.

Hình như càng ngày An Nhu càng thích anh rồi, cô còn sợ anh thấy vất vả mà đi học nấu ăn nữa.

Ánh mắt của anh trở nên dịu dàng vô cùng, anh từ từ gõ ba chữ “Không vất vả”, còn chưa kịp nhắn qua đã đọc được tin nhắn An Nhu mới gửi tới: Nếu không anh từ chức đi, rồi về nhà chỉ nấu cơm thôi.

An Nhu: Em nuôi nổi anh.

Trần Bạch Phồn: “…”

2.

Lần này An Nhu nói muốn học nấu ăn cũng không phải đột nhiên có hứng. Sau đấy, mỗi lần Trần Bạch Phồn nấu ăn trong phòng bếp thì cô sẽ đứng cạnh hỏi này hỏi nọ trông rất hiếu học.

Cô muốn học, anh cũng bằng lòng dạy.

Thái rau cũng cầm tay dạy, thêm gia vị cũng cầm tay dạy, ngay cả khi An Nhu cầm muôi xào rau anh cũng cầm tay cô luôn.

Cái gì cũng thế, đến cuối cùng, mọi chuyện từ từ biến thành Trần Bạch Phồn ôm An Nhu lên bàn ăn, nâng ót cô lên từ từ gặm môi An Nhu.

An Nhu bị anh hôn một lát bèn đẩy anh ra, cô cau mày hỏi: “Học nấu ăn cơ mà?”

Trần Bạch Phồn vẫn còn muốn hôn, anh hùng hồn đáp: “Anh phải thu học phí đã chứ.”

An Nhu không vui chút nào: “Em học nấu ăn với anh mà anh còn thu học phí của em, sao lại tị nạnh vậy chứ.”

Trần Bạch Phồn hơi liếc cô, anh tiếp tục hôn, hàm hồ nói: “Trước khi kết hôn em chả biết anh là một người hay tính toán chi li rồi còn gì?”

“…”

Trần Bạch Phồn sờ eo cô, anh thở hổn hển, khẽ mắng, “An Nhu đáng ghét.”

An Nhu vừa bị anh hôn đến nỗi không thở nổi, đột nhiên lại bị mắng thì trợn trong mắt, tỏ ra không thể tin nổi.

Sau đó, Trần Bạch Phồn ôm cô xuống dưới và lẩm bẩm: “Em mới tị nạnh ấy.”

“Gì cơ?”

Giọng Trần Bạch Phồn trầm trầm, cứ như đang rất tủi thân: “Hôn chút thôi đã thế rồi.”

Tuy rằng anh thế này đã lừa An Nhu rất nhiều lần rồi nhưng không hiểu sao lần nào cô thấy anh như vậy thì sẽ lại cảm thấy áy náy: “… Giờ mình đang nấu cơm mà?”

Trần Bạch Phồn ngước mắt nhìn cô, hững hờ nói: “Nếu em đã nói thế rồi, thì tuy hơi mất mặt nhưng anh cũng sẽ không nói dối.”

An Nhu ngơ ngác hỏi: “Hả?”

“Lúc anh học cấp ba có nickname.” Trần Bạch Phồn gằn từng chữ một, “Gọi là cơm trắng.”

“Thế thì sao ——”

“Em muốn nấu cơm đấy thôi?” Trần Bạch Phồn ngắt lời cô, anh giơ tay lên, từ từ cởi cúc áo ra, tỏ ra trông mong vô cùng.

“—— đến đây đi.”

An Nhu: “…”

3.

Sau khi hai người kết hôn cũng không dùng ba con sói nữa, nên sau ba tháng An Nhu đã mang thai.

Hôm hai người về từ bệnh viện, Trần Bạch Phồn và An Nhu ngồi ở sô pha phòng khách.

Anh dính vào người An Nhu, tựa đầu vào đùi cô, anh nhìn chằm chằm chiếc bụng còn chưa to lên của cô rồi đột nhiên nói: “Hy vọng là con gái.”

An Nhu cho rằng anh kỳ thị giới tính bèn chỉ trích: “Sao anh lại nói thể hả, chẳng lẽ là con trai thì anh không thích à? Em sẽ chiều thằng bé lên trời cho anh xem.”

“Haiz——” Trần Bạch Phồn không cãi nhau với cô mà chỉ than dài ngở ngắn.

An Nhu chớp chớp mắt, cô xoa đầu anh: “Sao vậy?”

“Hồi còn nhỏ anh béo lắm.” Đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này.

“Thế thì sao?”

“Ba anh hồi nhỏ cũng béo.”

“…”

“Nhưng cô anh thì không.”

“…”

“Anh nghi ngờ đấy là di truyền.” Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát bèn bổ sung, “Chỉ di truyền cho con trai.”

“…” An Nhu phồng má, “Có khi con gái anh cũng lùn như em đấy.”

“Không thể nào, bố con bé 185 cm mà.”

Thấy vẻ mặt An Nhu trở nên nặng nề thì Trần Bạch Phồn lập tức hắng giọng: “Với cả em đừng có nói vợ anh lùn, cô ấy không giận thì anh cũng giận đó.”

Vẻ mặt An Nhu tươi tỉnh hơn hẳn.

Trần Bạch Phồn ôm lấy eo cô, anh cọ cọ mặt vào bụng An Nhu.

“An Nhu à.”

“Sao thế?”

Trần Bạch Phồn ngồi thẳng lên, anh nhìn cô chằm chằm rồi nghiêm túc nói: “Dù con mình là nam hay nữ thì anh cũng thích.”

Thấy anh nghiêm túc vậy thì An Nhu hơi cảm động, cô cười, “Vâng.”

Trần Bạch Phồn vẫn rất nghiêm túc: “Nên em khỏi phải yêu con.”

Nụ cười của An Nhu cứng lại.

Vẻ mặt của Trần Bạch Phồn rất kiêu ngạo: “An Nhu chỉ được yêu anh, một mình anh thôi.”

An Nhu: “… Anh ra chỗ khác ngay, em không muốn đánh anh.”

4.

Lúc An Nhu có thai thì phản ứng rất kịch liệt, đôi khi sẽ nôn mửa rất lâu. Tuy rằng nhờ Trần Bạch Phồn chăm sóc mà cô cũng cảm thấy đỡ khó chịu hơn, nhưng vì anh tỉ mỉ như thế nên cô càng ngày càng nóng nảy.

Tuy thế, anh cứ như không biết giận vậy, cho dù cô làm ầm làm ĩ thế nào cũng vẫn sẽ kiên nhẫn hỏi cô có sao không, muốn ăn gì, không thoải mái ở đâu.

Một buổi tối nào đó An Nhu nằm trong ngực anh, cô đột nhiên nói nhỏ: “Xin lỗi anh, dạo này em khó tính quá.”

Nghe thấy giọng cô hơi nghẹn ngào thì Trần Bạch Phồn mở mắt ra, anh chạm vào hốc mắt đỏ ửng của cô rồi thở dài: “Ngốc.”

An Nhu không nói gì.

Trần Bạch Phồn cọ cọ chóp mũi vào trán cô: “Em làm thế anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”

An Nhu nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, trông có vẻ khó hiểu.

“Lúc nào em cũng chiều anh,” Trần Bạch Phồn tỏ ra áy náy, “Cuối cùng thì lúc sinh con em vẫn phải chịu đau, xin lỗi em.”

“…” An Nhu mím môi, tâm trạng vốn đang buồn rầu của cô tan biến, cô nhịn không được bèn bật cười, “Đồ hâm.”

5.

Nửa đêm, An Nhu mơ thấy ác mộng nên giật mình tỉnh giấc.

Cô cũng không nhớ rõ mình mơ thấy gì nữa, chỉ cảm thấy nghẹt thở thôi.

An Nhu quay đầu lại thì thấy Trần Bạch Phồn nằm cạnh đang ngủ rất ngon, cô càng thêm bực bèn gọi anh dậy không chút áy náy: “Anh mau dậy đi.”

Trần Bạch Phồn từ từ mở mắt ra, giọng anh khàn khàn: “Sao thế?”

An Nhu thành thật nói: “Tâm trạng em không tốt, muốn nói chuyện phiếm với anh.”

Trần Bạch Phồn ừ một tiếng, anh ngoan ngoãn ngồi dậy, nhưng dường như anh vẫn còn buồn ngủ nên trông mơ mơ màng màng: “Để anh đi rửa mặt đã.”

“Sao anh có thể như vậy chứ, em cũng không buồn ngủ thì sao anh dám buồn ngủ hả!”

“…” Trần Bạch Phồn không thể cãi lại.

An Nhu thấy anh không nói gì thì càng bực, cô không cẩn thận đạp phải chỗ đó của anh. Trần Bạch Phồn rên lên, thế là anh tỉnh hẳn, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

An Nhu đột nhiên thấy hơi chột dạ, cô khó khăn nói: “Em, em không…”

Trần Bạch Phồn miễn cưỡng mỉm cười, anh khoan dung nói: “Không sao, anh không đau. Sao em lại không vui? Mơ thấy ác mộng à?”

Hai người hàn huyên một lát, An Nhu dần dần chìm vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau Trần Bạch Phồn được nghỉ làm, lúc An Nhu tỉnh dậy thì anh đã dậy chuẩn bị bữa sáng từ lâu.

An Nhu ngồi thẳng dậy, cô mơ mơ màng màng ngáp dài ngáp ngắn, đột nhiên thấy điện thoại của Trần Bạch Phồn trên tủ đầu giường, màn hình điện thoại sáng lên, bên trên là thanh tìm kiếm của web.

An Nhu tò mò cầm lấy nhìn.

Vừa nhìn đã thấy dòng chữ trên đó ——

【 Lúc vợ mang thai tôi hay bị cô ấy đánh, tôi phải làm gì đây?】

An Nhu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.