Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh

Chương 108: Chương 108: Ai da, thật quá liều lĩnh!




Chương 108: Ai da, thật quá liều lĩnh!

Editor: Bạch Nguyệt

Vừa dứt lời, phía dưới một trận âm thanh ủng hộ, mọi người cũng đều đã nhìn ra, hai cặp này không phải là diễn, sắp có chuyện hấp dẫn, đêm nay xem náo nhiệt thì xem hai cặp này là đúng rồi!

Nhạc Tuyết Vi đỏ bừng mặt, cúi đầu, hận không thể đâm đầu xuống biển mà chết đi cho rồi! Da mặt Hàn Thừa Nghị đã dày đến trình độ xuất thần nhập hóa, trước công chúng làm mà làm loại việc này, hắn đường đường là tổng tài của một tập đoàn vượt quốc, như thế nào không biết xấu hổ?

“Như vậy, tôi xin tuyên bố quy tắc của trò chơi tiếp theo. Hai người phải đồng thời bước lên cùng một trong số các tờ báo, tờ báo càng về sau càng nhỏ. Đàn ông không được bế phụ nữ!”

Phía dưới ồ lên một mảnh: “Không bế lên thì làm sao mà đứng?”

Mọi người nghị luận sôi nổi, Hàn Thừa Nghị kéo Nhạc Tuyết Vi về phía trò chơi. Hai người đứng lên tờ báo đầu tiên, sau đó cả hai càng ngày càng dán gần nhau, cuối cùng chặt chẽ dán sát vào nhau khiến cho hai người không thể tiếp tục đi xuống tiếp... Hàn Thừa Nghị duỗi tay ra muốn bế Nhạc Tuyết Vi lên.

“Anh đang làm gì vậy? Luật chơi nói không thể bế! Nhận thua là được, đâu có gì quan trọng?” Nhạc Tuyết Vi trừng mắt nhìn anh, có thua cũng không muốn bị anh ta ôm.

“Như vậy sao được? Con người tôi, ghét nhất là bị thua. Yên tâm, chúng ta lần này nhất định sẽ thắng!”

Trước mặt mọi người, Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn không thể đoán ra suy nghĩ của Hàn Thừa Nghị. Chỉ thấy thân mình Nhạc Tuyết Vi đột nhiên bị Hàn Thừa Nghị bế lên không trung, Hàn Thừa Nghị tách hai chân của cô ra để ở bên hông, lòng bàn tay nâng cái mông tròn trịa của cô.

Hàn Thừa Nghị thấp giọng nói bên tai Nhạc Tuyết Vi: “Đừng có buông chân xuống, cuốn lấy eo của tôi.”

“Anh...” Nhạc Tuyết Vi trố mắt, nam nhân này thật không biết xấu hổ! Động tác ái muội như vậy...!!!

Kết quả là, phía dưới một mảnh sôi trào...

Người chủ trì lau nước mắt, tuyên bố: “Một vòng này, ai da... Quá liều lĩnh, số 6 chiến thắng...”

“Mau thả tôi xuống!” Sắc mặt của Nhạc Tuyết Vi hồng trắng đan xen, giãy giụa từ trên người của Hàn Thừa Nghị xuống dưới, nhưng tay lại bị anh chặt chẽ nắm ở trong lòng bàn tay.

Vốn dĩ cho rằng đến đây là kết thúc, ai ngờ người chủ trì không biết sống chết nói tiếp: “Đây chưa phải là cái thú vị nhất đêm nay a! Kế tiếp, mời mọi người dời vào khoang trong, chúng ta ở sòng bạc trình diễn một vở kịch lớn đêm nay!”

Hàn Thừa Nghị nhíu mày, tìm Tuyên Kiêu ở trong đám đông, muốn tìm cậu ta hỏi cho rõ ràng, trò chơi này rốt cục là tiến hành đến khi nào? Bất quá, Tuyên Kiêu lúc này đã không rảnh phản ứng anh, cậu ta sớm đã được như ý ôm mỹ nhân về, không tham dự loại trò chơi “ấu trĩ” này.

Rơi vào đường cùng, Hàn Thừa Nghị chỉ có thể căng da đầu cùng nhau đi theo Nhạc Tuyết Vi vào sòng bạc.

“Thưa các quý ngài, các quý cô... Xin hãy nghe tôi nói, phía dưới tôi muốn tuyên bố quy tắc trò chơi, mời nhóm các quý cô mở bảng số của mình ra, nhìn xem mặt trái của bảng ai có chữ ‘Du thuyền Vivian’?”

Các cô gái vừa nghe, sôi nổi nhìn về phía cái túi, các chàng trai bên cạnh cũng khẩn trương theo.

Hàn Thừa Nghị giật lấy cái túi của Nhạc Tuyết Vi, lật mặt trái của bảng số, rất tình cờ, dòng chữ “Du thuyền Vivian” xuất hiện! Hàn Thừa Nghị cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sẽ phát sinh cái việc gì đó không tốt.

“Không biết là vị nào? Có thể vui lòng giơ cao cánh tay lên được không ạ?”

Nhạc Tuyết Vi nắm lấy bảng số, không chờ Hàn Thừa Nghị ngăn cản, cô đã giơ tay lên: “Tôi, là tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.