Chương 86: Bản tính khó dời
Editor: Nguyễn
Hai ngày liên tiếp, trời vẫn mưa, vừa vặn lại là cuối tuần, Hàn Thiên Lỗi cho Nhạc Tuyết Vi hai ngày nghỉ, để cô vào thành phố đi dạo.
“Cô là con gái, không cần giống con trai ở trong núi, lúc nghỉ ngơi, đi dạo phố, mua đồ gì đó, đáng tiếc tôi bận quá, bằng không sẽ dẫn cô đi.” Hàn Thiên Lỗi khuyên Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cười: “Tôi đi mua đồ, cậu trả tiền sao? Cậu nói như là đi mua đồ không tốn tiền ý.”
Hàn Thiên Lỗi cho tay vào trong túi, rút ra một cái thẻ đưa cho cô, bộ dáng rất nghiêm túc: “Cho cô…… Đây là thẻ của chú ba, cô có mua cả căn hộ cũng không có vấn đề gì.”
“……” Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, đẩy thẻ ra, cười, “Cậu đừng đùa, tôi lấy thật đấy!”
“Tôi không đùa, cho cô thật đó!”
Đôi mắt Hàn Thiên Lỗi trong suốt, nhìn Nhạc Tuyết Vi chăm chú, thấy Nhạc Tuyết Vi kinh hãi, đứa nhỏ này, sao lại đột nhiên nhìn cô như vậy? Tình cảm nhỏ bé nảy sinh trong không khí, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy không được tự nhiên.
“Khụ khụ, đừng đùa nữa, tôi không cần tiền của cậu.”
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy ánh mắt Hàn Thiên Lỗi quá nóng bỏng, ngượng ngùng ho nhẹ tránh né, đứng lên.
“Nên đi ra ngoài đi dạo! Ở trong núi mốc meo hết cả…… Khụ khụ, nếu Hàn tổng cho nghỉ, thì tôi đi đây!”
Nhạc Tuyết Vi nói, không đợi Hàn Thiên Lỗi nói thêm, đã đi ra văn phòng, một đường chạy về phòng mình. Không biết có phải là cô đa tâm không? Sao cô cảm thấy Hàn Thiên Lỗi có điểm không thích hợp? Lúc nhìn cô…… Thật giống như, thật giống như có ý với cô? Vừa rồi còn đưa thẻ cho cô nữa!
Cháu trai Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi có ý với cô? Ý tưởng này quá kinh sợ! Nhạc Tuyết Vi vỗ mặt, cảnh cáo chính mình, đừng suy nghĩ bậy bạ. Sao có thể chứ? Hàn Thiên Lỗi rõ ràng biết quan hệ giữa cô và Hàn Thừa Nghị …… Ừm, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi!
Vì không để mình nghĩ nhiều, Nhạc Tuyết Vi đi xe buýt trở về thành phố T.
Mới vừa trở lại thành phố T, xuống xe bus trước cổng trường lớn, Nhạc Tuyết Vi gặp một người, đúng là Cừ Lễ Dương ngày đó bị cô giận chó đánh mèo trong điện thoại.
Cừ Lễ Dương nhìn cô, hiển nhiên bị ảnh hưởng bởi hôm đó, nhanh chóng rời đi tầm mắt, làm bộ không thấy Nhạc Tuyết Vi, bước chân né tránh nhanh hơn. Nhạc Tuyết Vi thấy thế, vội vàng tiến lên đuổi theo.
Chuyện hôm đó, là cô không đúng, Cừ Lễ Dương một chữ cũng chưa nói, đã bị cô mắng sa sả, sau nghĩ lại, thật xấu hổ.
“Học trưởng!”
Nhạc Tuyết Vi bước nhanh đuổi theo Cừ Lễ Dương, giữ chặt hắn, thở hổn hển nói đến: “Sao lại chạy? Sợ em như vậy sao?”
“Này……” Cừ lễ dương ấp úng nói đến, “Không phải em nói, về sau, về sau……”
“Về sau cái gì?” Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn ngắt lời, cười, “Ngày đó là em không tốt, tâm trạng em không tốt, vừa vặn bị anh đuổi kịp. Anh đừng để ý!”
Cừ Lễ Dương xấu hổ giật nhẹ khóe miệng, vẫn không dám nhìn Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu nói: “Anh không ngại, anh đối với em…… Nào có tư cách gì mà để ý?”
Lời này chạm vào lòng Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt Nhạc Tuyết Vi trở nên nhu hòa, “Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại. Đúng rồi, lần trước anh tìm em…… có chuyện gì vậy?”
Giữa bọn họ đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã không phải quan hệ có thể tùy ý nói chuyện, cho nên Nhạc Tuyết Vi nghĩ, Cừ Lễ Dương có chuyện gì mới liên lạc với cô.
Cừ Lễ Dương nghe cô hỏi như vậy, biểu tình càng xấu hổ, ấp a ấp úng nói: “Không…… Không có chuyện gì.”
“Nói đi!” Nhạc Tuyết Vi không thể nhìn bộ dáng này của Cù Lễ Dương, nâng mi lên nói, “Mau nói đi, nếu em có thể giúp, nhất định sẽ giúp.”
“Chuyện này……” Mặt Cừ Lễ Dương đỏ lên, cố gắng lấy hết dũng khí, “Tuyết Vi, em có thể cho anh vay tiền không?”
“……” Vừa dứt lời, sắc mặt Nhạc Tuyết Vi thay đổi, ‘tiền’ không chỉ là đề tài mẫn cảm giữa bọn họ, mà còn là cấm kỵ! Vì tiền, cô và anh mới biến thành cục diện hôm nay.
Cừ Lễ Dương vay tiền cô? Cô không nghe lầm chứ?
Cừ Lễ Dương cũng biết xấu hổ, ậm ừ nói: “Nếu không được thì thôi…… Coi như anh chưa nói gì.” Nói xong Cừ Lễ Dương xoay người muốn đi.
Lại bị Nhạc Tuyết Vi kéo lại, Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm Cừ Lễ Dương, hỏi: “Muốn vay nhiều hay ít?”
Cừ Lễ Dương thật sự rất thiếu tiền, dằn lòng nói: “5000.”
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe, chỉ là 5000? Số tiền thật ra không lớn, chắc Cừ Lễ Dương cần dùng gấp, nếu anh ta muốn lừa tiền của cô, sẽ không vay ít như vậy, hơn nữa phương pháp quá trực tiếp. Nhạc Tuyết Vi gật đầu nói: “Tiền em có, nhưng anh phải nói cho em, anh dùng để làm cái gì.”
Trải qua chuyện trước kia, cô không mù quáng tin Cừ Lễ Dương như trước nữa.
“Được, mẹ anh bị bệnh, nằm viện, hiện tại tiền thuốc men còn……”
Cừ Lễ Dương nói một nửa thì dừng lại. Hắn không cần nhiều lời, Nhạc Tuyết Vi đã hiểu rõ.
“Đi thôi! Đi tới ngân hàng, em đưa cho anh.” Nhạc Tuyết Vi không lo lắng nhiều, vay tiền chữa bệnh, cô cảm thấy nên vay, không có gì quan trọng hơn việc người còn khỏe mạnh.
Nhìn bóng dáng Nhạc Tuyết Vi đi phía trước, trong lòng Cừ Lễ Dương vừa đắng vừa chát, người con gái tốt như vậy, mình bị mù rôi sao? Lại tự tay đẩy cô ấy đi? Hiện tại hối hận cũng vô dụng, Cừ Lễ Dương đã làm rất nhiều chuyện không phải với cô!
Ở cổng trường, Hàn Thừa Nghị đang chuẩn bị đến nhà Kiều Vũ Vi, đi ngang qua nơi này.
Hôm nay là ngày nghỉ ngơi cuối tuần, trên đường người tương đối đông, xe cộ kín đường. xe Hàn Thừa Nghị vừa đỗ ở ngã tư, tiến thoái lưỡng nan(1). Anh đang nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa khéo, lại thấy được Nhạc Tuyết Vi và Cừ Lễ Dương đang ở ngân hàng máy ATM lấy tiền tiền hoà thuận vui vẻ.
(1) tiến thoái lưỡng nan: tiến lùi đều khó
Nhạc Tuyết Vi nhét tiền vào phong bì, đưa cho Cừ Lễ Dương, “Anh cầm cẩn thận, lúc đi xe cẩn thận một chút, trên xe người nhiều, đừng để bị người ta trộm mất.”
“Ừ.” Cừ Lễ Dương gật đầu, cầm tiền trong tay, cảm kích không nói lên lời.
“Được rồi, anh mau đi bệnh viện đi! Gặp bác thì thay em hỏi thăm, em…… Em không đi gặp bác được.” Nhạc Tuyết Vi vỗ vai Cừ Lễ Dương, bọn họ không phải quan hệ có thể gặp người lớn trong nhà. Lúc buông tay, thấy cổ áo sơ mi Cừ Lễ Dương bị lệch, vì thế cười lắc đầu, sửa sang lại, “Học trưởng, anh phải chăm sóc cho mình thật tốt, tuy rằng chúng ta không thể làm bạn bè, nhưng…… Em hy vọng anh có thể sống tốt.”
“Ừ.” Cừ Lễ Dương hồng mắt, nghẹn ngào đáp ứng, quay đầu chạy đến bến xe bus.
Nhạc Tuyết Vi không tự chủ chạy theo hai bước, nhìn bóng dáng anh đi xa, tâm tình phức tạp thở dài.
Mà một màn này ở trong mắt Hàn Thừa Nghị, lại là thâm tình chân thành, khó khăn chia lìa! Một bộ hình ảnh làm người ta cảm động!
Hàn Thừa Nghị lấy ly rượu trong tủ, nhấc lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó hung hăng ném trên mặt bàn, trong khoảnh khắc đó, cái ly bị ném vỡ nát! Hàn Thừa Nghị bực mình, duỗi tay bóp, lập tức miếng thủy tinh tức rơi khắp xe.
Nghê Tuấn ngồi ở một bên rùng mình, Tam thiếu đây là…… Tại sao lại tức giận chứ? Vẫn tức giận Nhạc tiểu thư sao? Rõ ràng không buông tay được, lại cứ cứng rắn chống đối…… Haizz, xem ra vẫn phải cẩn thận điều tra Trần Tấn Văn, dù sao Nhạc tiểu thư cũng không phải loại người trộm cắp.
Không riêng gì vì Nhạc tiểu thư, cũng là vì Tam thiếu, nếu Tam thiếu tiếp tục như vậy, tinh thần sẽ trở nên sa sút, giống mười năm trước, Hàn gia sa sút, anh trai bị sát hại!
Đèn xanh bật sáng, xe bắt đầu đi.
Nghê Tuấn đột nhiên chỉ vào ngoài cửa sổ xe, hô: “Dừng xe!”
Tài xế nghe được phân phó, lập tức dừng lại. Hàn Thừa Nghị đang nhắm mắt dưỡng thần, không vui mở mắt ra, nói đến, “Nghê Tuấn sao tự dưng lại hô lên?Sao lại dừng xe?”
“Không phải, Tam thiếu nhìn kìa! Đó là Cừ Lễ Dương với ai? Không phải Nhạc tiểu thư sao!” Nghê Tuấn khẩn trương chỉ vào ngoài cửa sổ.
Hàn Thừa Nghị vừa nghe, đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn qua. Vừa thấy, anh tức giận đến không nhẹ!
Tên cặn bã Cừ Lễ Dương này! Vừa rồi mới cầm tiền của Tiểu Tuyết, hai người còn lưu luyến không rời, nhưng vừa quay người lại cùng nữ nhân khác ở bên nhau? Thật là chó không đổi được ****!
Cửa xe bị mở ra, Hàn Thừa Nghị xuống xe, Nghê Tuấn ở phía sau cầm ô, vội vàng đuổi kịp bước Hàn Thừa Nghị.
Cừ Lễ Dương đang thăm biểu tỷ, vừa đưa người lên xe, cổ đã bị người bóp, không nói lời nào đi tới vườn hoa trong bệnh viện, Hàn Thừa Nghị quăng Cừ Lễ Dương xuống bãi cỏ!
“Hàn, Hàn……”
Cừ Lễ Dương hoảng sợ nhìn cả người Hàn Thừa Nghị đang tức giận, không ngừng lùi lại. “Anh muốn làm gì? Tôi…… Tôi không làm gì với đắc tội anh!”
Trời mưa nhỏ, tóc Hàn Thừa Nghị dính mưa, dính trên mặt, càng làm cả người Hàn Thừa Nghị tối tăm như địa ngục Tu La. Hàn Thừa Nghị cong lưng, khủy tay dùng sức hướng tới ngực Cừ Lễ Dương, Cừ Lễ Dương bị đau lập tức kêu ngao ngao.
Hàn Thừa Nghị câu môi, nói: “Tên cặn bã này! Tiểu Tuyết vì mày, chuyện gì cũng nguyện ý làm! Mà mày lại không biết quý trọng? Chó không đổi được ****! Mày còn dám lừa Tiểu Tuyết ? Mày có tin bây giờ tao giết chết mày không?”
Vừa nói, tay phải đột nhiên bóp cổ Cừ Lễ Dương!
“Không, không…… Khụ khụ…… Tôi không…… Tôi cùng Tuyết Vi, chia, chia tay! Khụ khụ……”
Cừ Lễ Dương hô hấp khó khăn, nói chuyện cũng nói không rõ, nhưng Cừ Lễ Dương nói hắn cùng Tiểu Tuyết chia tay? Hàn Thừa Nghị thật muốn tát chết tên cặn bã này! Dám làm không dám nhận!
“Mày nói cái gì? Chia tay Tiểu Tuyết? Mày muốn lừa ai? Không phải hai người vẫn tốt sao?
Rõ ràng là lời nói phẫn nộ, lại mang theo ghen tuông dày đặc! Hàn Thừa Nghị biết, anh ghét Cừ Lễ Dương, chỉ việc Cừ Lễ Dương không đúng tí nào, hai bàn tay trắng, nhưng lại có thể làm Tiểu Tuyết khăng khăng một mực yêu thương, vì Cừ Lễ Dương, một lần lại ngẩn ngơ!
Dựa vào cái gì? Tiểu Tuyết tình nguyện yêu tên cặn bã này, cũng không muốn yêu Hàn Thừa Nghị? Vì cái gì?