Chương 93
Editor: Nguyễn
Lúc sắp tan tầm, Nhạc Tuyết Vi nhận được điện thoại của bà ngoại, nói là muốn chuyển nhà.
“Dạ? Bà ngoại, dọn nhà ạ?” Nhạc Tuyết Vi còn tưởng rằng bà ngoại nói đùa. “Dọn đi đâu ạ?”
Trong điện thoại bà ngoại cũng nói không rõ, chỉ muốn Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng trở về.
Nhạc Tuyết Vi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan tầm thì về nhà.
“Đi đâu?”
Hàn Thừa Nghị luôn bá đạo, một câu đơn giản, lại mang theo ý muốn kiểm soát. Trải qua chuyện lần trước, anh rất sợ, sợ không có tin tức của Nhạc Tuyết Vi sẽ lo lắng.
Cách một khoảng cách rất ngắn, Hàn Thừa Nghị nghe thấy rất rõ bà cháu nói chuyện, nghĩ đến Nghê Tuấn đã sắp xếp tốt phòng bên 'Thủy ngạn danh đô', động tác rất nhanh, không đến mấy ngày đã xong.
Nhạc Tuyết Vi nâng mắt, nghi ngờ hỏi Hàn Thừa Nghị: “Hàn tổng, anh nói xem, đi siêu thị mua xì dầu, lại bốc thăm trúng thưởng là chuyện bình thường sao?”
Khóe miệng Hàn Thừa Nghị kéo một cái, buồn cười hỏi lại: “Em cảm thấy anh là loại người phải đi siêu thị mua xì dầu sao?”
“Ặc, cũng đúng, hỏi anh anh cũng không biết. Chắc anh cũng không biết xì dầu là cái gì!”
Nhạc Tuyết Vi vẫn còn đang chìm sâu trong suy nghĩ, lẩm bẩm, “Mua xì dầu trúng thưởng không sao nhưng phần thưởng lại là một căn hộ? Đây là thật ư? Sao có thể chứ? Nhất định là bà ngoại nhớ nhầm rồi…… Em trở về xem là biết.”
“Ách……” Nghe Nhạc Tuyết Vi nói như thế, Hàn Thừa Nghị cảm thấy xấu hổ. Nghê Tuấn này, anh bảo đừng để người khác nghi ngờ, Nghê Tuấn lại tìm lý do mua xì dầu trúng thưởng? Dù anh không biết xì dầu là gì, nhưng nhìn phản ứng của Tiểu Tuyết cũng biết lý do này không hợp lý.
Thấy Nhạc Tuyết Vi đứng lên, Hàn Thừa Nghị chạy nhanh đi theo phía sau cô.
“Anh còn có việc gì sao?” Nhạc Tuyết Vi khó hiểu xoay người nhìn anh, nhắc: “Đêm nay không có tiệc xã giao,anh có thể tự do hoạt động, ví dụ như hẹn hò với vị hôn thê gì đó.”
Hàn Thừa Nghị không bày tỏ ý kiến, gật đầu, vẫn đi theo phía sau Nhạc Tuyết Vi.
Đến thang máy, Nhạc Tuyết Vi ấn nút thang máy dành cho nhân viên, lại bị Hàn Thừa Nghị kéo vào thang máy cho sếp.
Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn anh, đều nói nữ nhân tâm tư khó đoán, nhưng cô thấy, tâm tư Hàn Thừa Nghị còn khó đoán hơn, rốt cuộc anh có ý gì với cô? Dù gì hai người cũng sẽ không có kết quả, Nhạc Tuyết Vi quyết định không nên nghĩ nhiều.
Ra khỏi cửa công ty, xe Hàn Thừa Nghị đã dừng đó, Nghê Tuấn đã mở cửa xe chờ anh.
“Hàn Tổng, em đi đây, ngày mai gặp…… A!”
Nhạc Tuyết Vi từ biệt Hàn Thừa Nghị, đang chuẩn bị đi, lại bị Hàn Thừa Nghị nắm cổ tay kéo lên xe.
“Anh làm gì vậy? Em muốn đến nhà bà ngoại!”
“Anh đưa em đi.” Hàn Thừa Nghị tuyên bố như đinh đóng cột.
Vì thế, Nhạc Tuyết Vi cứ mang theo nghi ngờ cùng Hàn Thừa Nghị đến nhà bà ngoại.
Bà ngoại nhìn bọn họ cùng nhau trở về, cao hứng không khép được miệng, đặc biệt là khi nhìn Hàn Thừa Nghị, đối đãi còn thân thiết hơn Nhạc Tuyết Vi, từ lúc anh vào cửa, liền lôi kéo anh, ân cần hỏi han.
“Nghe Tuyết Vi nói, con là Hàn Thừa Nghị? Bà ngoại gọi con là Thừa Nghị nhé?” Bà ngoại hiền lành, đôi mắt cười tủm tỉm thành một cái đường nhỏ.
Hàn Thừa Nghị cong thân mình, cười nịnh nọt: “Đương nhiên có thể, bà ngoại.”
“Phốc!” Nhạc Tuyết Vi phum một nước, mắt trợn trắng, “Kêu ai là bà ngoại thế? Là bà ngoại anh sao? Đừng kêu thân thiết như vậy ……”
“Ai, Tuyết Vi! Không được như vậy!” Bà ngoại không cao hứng trừng mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi, “Sao lại nói thế?”
Lại lôi kéo Hàn Thừa Nghị nói: “Thừa Nghị đừng để ý! Tuyết Vi từ nhỏ không có cha mẹ, bị bà chiều hư, tính tình có chút không tốt, nhưng trong lòng rất thiện lương.”
Hàn Thừa Nghị quay đầu tới nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, ánh mắt giảo hoạt, “Không sao đâu ạ, con biết, con đã sớm quen rồi.”
“……” Nhạc Tuyết Vi nghẹn họng nhìn trân trối, người này thật đúng là nói dối không chớp mắt! Anh còn sớm quen? Anh quen gì chứ? Sao cô lại lên xe anh ngồi trở về chứ? Lại còn không cẩn thận cho anh vào nhà?
“Thừa Nghị, nhà con có mấy người? Năm nay con bao nhiêu tuổi? Cha mẹ con vẫn khỏe chứ?” Bà ngoại càng nhìn Hàn Thừa Nghị càng vừa lòng, bắt đầu hỏi gia phả anh.
Hàn Thừa Nghị đều trả lời hết.
“Con có ba anh chị em, nhưng anh cả đã qua đời, còn chị hai, cha con cũng đã sớm qua đời, thân thể mẹ con không tốt, không thường quản chuyện nhà, trong nhà chủ yếu dựa vào chị hai, con còn có chị dâu, đúng rồi, còn có cả cháu trai. Năm nay con 30……”
Bà ngoại nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nghe được tuổi của Hàn Thừa Nghị, lắp bắp kinh hãi, “Con lớn như vậy sao? Thật là nhìn không ra. Lớn hơn Tuyết Vi rất nhiều.”
Nhạc Tuyết Vi đắc ý cười, trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, nhìn xem, bà ngoại chê anh già!
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, có chút hối hận.
Nhưng không nghĩ tới, bà ngoại lại nói: “Kỳ thật nhìn con không giống 30, Tuyết Vi tính trẻ con, tìm người thành thục ổn trọng như con cũng là chuyện tốt. Bà ngoại cảm thấy các con thực xứng đôi, về sau con chăm sóc thật tốt cho Tuyết Vi nhé!”
Hàn Thừa Nghị không nhịn được cười, khóe môi cong lên, liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi…… Xem đi, bà ngoại nói chúng ta xứng đôi.
“Dạ, bà ngoại yên tâm. Con sẽ chăm sóc Tiểu Tuyết thật tốt……”
Đây là…… Cái quái gì vậy!
Thấy tình huống bất lợi với mình, Nhạc Tuyết Vi nhanh chóng đổi đề tài, hỏi bà ngoại: “Bà ngoại, tờ bốc thăm trúng thưởng đâu? Cho con xem, nhất định là bà nhìn lầm rồi, sao có thể mua xì dầu trúng căn hộ được?”
“A.. suýt thì quên mất!”
Bà ngoại lúc này mới nhớ tới chuyện cháu gái trở về, chạy lên phòng ngủ lấy tờ bốc thăm trúng thưởng.
Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy, thật đúng là…… Trúng căn hộ! Chỉ là mua xì dầu trúng căn hộ, rất kỳ lạ! Lại nhìn kỹ, căn hộ này lại ở ‘'Thủy ngạn danh đô'? Từ từ, 'Thủy ngạn danh đô'…… không phải sản nghiệp tập đoàn D·S sao?
Trong đầu đột nhiên giật mình, Nhạc Tuyết Vi chuyển tầm mắt hướng về phía Hàn Thừa Nghị.
Vẻ mặt Hàn Thừa Nghị mờ mịt nhìn lại, khóe miệng cười như không cười.
Nhạc Tuyết Vi bật cười, cô không cần hỏi, nhìn biểu tình cũng biết, là anh làm! Anh muốn làm gì? Không tìm thấy gì ở chỗ cô, liền tính toán xuống tay chỗ bà ngoại sao? Thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, phù hợp với tác phong làm việc của anh!
“Bà ngoại, con đói!” Nhạc Tuyết Vi cầm tờ bốc thăm trúng thưởng, siết chắc, tưởng tượng Hàn Thừa Nghị chính là tờ bốc thăm, cô muốn siết nát anh ra!
Bà ngoại không cảm giác được đang có mạch nước ngầm chảy giữa hai người, xin lỗi nói: “Đúng rồi, bà ngoại quên mất, các con còn chưa ăn cơm. Làm sao bây giờ? Bà ngoại không biết Thừa Nghị sẽ cùng con đến, cũng không nấu nhiều, như vậy đi, Tuyết Vi, con đưa Thừa Nghị ra ngoài ăn! Mau đi đi! Thừa Nghị cũng đói bụng rồi?”
Hàn Thừa Nghị lắc đầu, cười nói: “Bà ngoại, con không đói.”
Bà ngoại lắc đầu nói: “Ai, Tuyết Vi không thể đói được, lúc đói dễ tuột huyết áp, tật xấu này từ trong bụng mẹ rồi, con mau dẫn Tuyết Vi đi ra ngoài ăn một chút gì đi.”
“Dạ.” Hàn Thừa Nghị nhướng mày, Tiểu Tuyết còn có tật xấu này? Từ trước đến nay không thấy Tuyết Vi nói qua? Tiểu nha đầu lại còn có chuyện giấu anh, làm cho anh đã đau lòng, lại cảm thấy khó chịu.
Hàn Thừa Nghị đến gần, kéo tay cô, “Đi thôi! Cơm trưa ăn cũng đã lâu rồi, sao em không nói? Hiện tại có cảm thấy thoải mái không?”
“Có!” Nhạc Tuyết Vi cảm thấy anh thật buồn cười, một bên dùng hết thủ đoạn bức bách cô đi vào khuôn khổ, bên kia lại có thể làm ra dáng vẻ ôn nhu như vậy! Đâu mới thật sự là anh? Nhạc Tuyết Vi cũng không muốn náo loạn trước mặt bà ngoại, tránh tay anh, nhưng không tránh thoát đành để mặc anh.
Bà ngoại vừa thấy hai người như vậy, cười ha hả đẩy bọn họ đi ra ngoài: “Mau đi đi! Thật là……” Cảm tình tốt như vậy, thật tốt.
Vừa ra khỏi nhà bà ngoại, Nhạc Tuyết Vi ra sức tránh thoát Hàn Thừa Nghị, phẫn hận căm tức nhìn anh.
“Anh muốn làm gì?”
Hàn thừa nghị thấy có biến cũng không sợ hãi, giả vờ không hiểu: “Anh làm gì?”
Nhạc Tuyết Vi ném tờ bốc thăm kia vào người anh, chất vấn: “Anh dám nói, đây không phải anh giở trò? ‘Thủy ngạn danh đô' này không phải của anh sao?”
Tiểu nha đầu này càng ngày càng thông minh! Hàn Thừa Nghị duỗi tay xoa trán, gật đầu, nếu Tuyết Vi đã biết, phủ nhận cũng không có ý nghĩa. “Đúng, là anh bảo Nghê Tuấn đi làm…… Em xem bà ngoại ở nhà cũ quá, không có phương tiện không nói, đối với thân thể cũng không tốt.”
“Ai cần anh lo? Có quan hệ gì với anh?” Nhạc Tuyết Vi tức giận, hơn nữa cảm thấy anh rất biến thái không nói lí, “Trên thế giới này người ở nơi như thế rất nhiều, thậm chí còn có người ngủ ở ngoài đường, cầu vượt, sao anh không đi bố thí cho bọn họ? Em không cần anh bố thí!”
“Bố thí?” Hàn Thừa Nghị nhạy bén nắm bắt từ này, ngữ khí trở nên sắc bén, giữ hai tay Nhạc Tuyết Vi, lạnh giọng chất vấn, “Em cảm thấy anh đang bố thí em sao? Nhạc Tuyết Vi, anh đối với em như thế nào? Em dám nói anh bố thí cho em?”
Hàn Thừa Nghị nhìn cô, đôi mắt thâm thúy trong đêm tối như một đạo phù chú màu đen, nháy mắt đảo loạn thần trí Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi không dám đối diện anh, rũ mí mắt, cắn môi dưới, “Anh không cần dùng phương thức này để mưu tính em, anh làm như vậy cũng vô dụng thôi, em sẽ không khuất phục.”
Rõ ràng là ở thế yếu, nhưng vẫn rất quật cường.
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ phát ra một tiếng thở dài, “Được, anh không ép em anh thật sự muốn bà ngoại thay đổi chỗ ở. Em không muốn anh cũng không ép em, nhưng em đừng nói những lời nói vô lương tâm đó. Anh không phải nhà từ thiện, càng không đồng cảm, anh rất bận, không rảnh quản nhiều người, nhiều chuyện như vậy…… Anh đối tốt với bà ngoại, cũng chỉ là bởi vì muốn đối tốt với em.”
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi ‘lộp bộp’, không dám ngẩng đầu nhìn anh.